Ôn Noãn đem một tấm ảnh chụp đưa tới trước mặt Giản Duẫn Thừa, chỉ vào nữ nhân trên tấm ảnh nói với Giản Duẫn Thừa, "Nữ nhân này, con tìm ra cho mẹ."
Giản Duẫn Thừa nhìn thoáng qua tấm ảnh cũ này, hỏi: "Đây là ai?"
"Đây là bạn gái cũ của chú hai con!"
"Chuyện đã hơn ba mươi năm trước, dù có tìm ra, cũng quá lâu rồi." Giản Duẫn Thừa giải thích.
"Dù sao thì con cứ tìm trước đi." Ôn Noãn mặc kệ nhiều như vậy.
Giản Thư Hình tiến lên khuyên bảo, "A Noãn, dù em có tìm ra, và người đó cũng chưa kết hôn, thì em cũng không thể để chú hai trở thành một tên cặn bã được!"
"Con gái của em là bị người ta hại, em còn cần quản hắn là đồ cặn bã hay sao?"
Ôn Noãn đang rất nóng tính.
Ôn Noãn nhìn hai cha con không có động tác nào, liền thở phì phì mà thúc giục, "Có phải không chịu hỗ trợ hay không? Em đây tìm người khác làm!"
Giản Duẫn Thừa vội nói, "Để con nói tiểu Ngọc tra cho mẹ, ngày mai cho mẹ kết quả."
"Tốt." Ôn Noãn lúc này mới vừa lòng mà rời khỏi thư phòng.
Ôn Noãn đi rồi, Giản Thư Hình cùng Giản Duẫn Thừa hai cha con liếc mắt nhìn nhau một cái.
Giản Thư Hình nói, "Mẹ con gần đây thật sự hăng hái, không chỉ có thức đêm tra xét sổ sách của quỹ từ thiện, các hoạt động bên ngoài càng là một hồi tiếp theo một hồi."
"Mẹ gần nhất có nhiều hỏa khí, ba hãy vất vả một chút, trấn an giúp mẹ bình tĩnh hơn."
"Hỏa khí này của mẹ con ba tiêu không được, chỉ có đem Hà Yến đến mới hủy đi được."
Giản Thư Hình hiện tại cũng không xưng hô Hà Yến em dâu nữa, đều là gọi thẳng tên họ.
###
Hà Yến thật là muốn điên rồi, bà bị Ôn Noãn làm cho tức điên.
Bà cho rằng chuyện của quỹ từ thiện đã kết thúc, kết quả Ôn Noãn lại tìm đến lão phu nhân cáo trạng, nói muốn bà bổ sung vào những khoản đã thiếu trong quỹ từ thiện.
Ôn Noãn sau khi tiếp quản quỹ từ thiện một chút đều không có ngừng nghỉ.
Trực tiếp đem các nhân viên liên quan tra xét, đối chiếu từng trương mục, kiểm tra đến rõ ràng rành mạch.
Cuối cùng khoản thiếu hụt toàn bộ tính ở trên người Hà Yến.
Ôn Noãn cũng không hỏi Hà Yến, trực tiếp tìm lão gia tử cùng lão phu nhân.
Lão gia tử là người để ý loại chuyện này nhất, ông không cho phép người trong nhà làm chuyện bất lợi đối với gia tộc.
Hà Yến lập tức bị kêu đến nhà cũ hỏi chuyện.
Hiện tại ở nhà cũ Giản gia, đối mặt lão gia tử cùng lão phu nhân đề ra nghi vấn, Hà Yến không có cách nào phản biện, chỉ có thể thật thà mà nhận lỗi lầm.
"Ba, mẹ, con biết sai rồi, là con không có quản lý tốt, con cam nguyện nhận phạt."
Hà Yến vội vàng thừa nhận chính mình sai lầm.
Giản lão gia tử không nói chuyện, chuyện của quỹ từ thiện luôn luôn là do lão phu nhân quản, việc này vẫn là để bà quyết định.
Giản lão phu nhân hỏi, "Con thật sự biết sai rồi sao?"
"Mẹ, con thật sự biết sai rồi, con cũng không phải cố ý, là năng lực con không đủ, không quản lý tốt."
Lúc này nói rằng do năng lực của mình không đủ so với nói chính mình biết rõ còn cố phạm tội thì vẫn nhẹ tội hơn nhiều.
Biết rõ còn cố phạm là vấn đề thái độ, lão gia tử cùng lão phu nhân sẽ không thể tha thứ.
Giản lão phu nhân thở dài một tiếng, việc này phạt thì vẫn phải phạt, nhưng không thể quá khắc khe, dù không nhìn mặt mũi của con trai thứ hai thì cũng phải nhìn mặt mũi của mấy đứa cháu.
"Thứ nhất, chuyện của quỹ từ thiện từ nay về sau con không được nhúng tay vào nữa; thứ hai, phải bổ sung vào những khoản đã thiếu hụt; thứ ba, phạt con trong vòng một năm, mỗi tháng con quyên tặng cho quỹ từ thiện hai mươi vạn."
"Con đã biết, đã biết.."
Hà Yến lại tức đến nghẹn khuất.
Bà ta ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Ôn Noãn như người không liên quan ngồi ở bên cạnh, trong lòng một phen lửa đốt đến nóng bỏng.
Ôn Noãn! Tiện nhân này!
Ôn Noãn nhìn Hà Yến trước mắt, lại không cảm thấy hả giận.
Mấy trăm vạn mà thôi, căn bản không đủ.