Thật đúng như Giản Dật Thần nghĩ, Địch Quân Thịnh chính là cố ý.
Ai bảo anh ấy lúc trước không ngừng làm các động tác nhỏ?
Giản Dật Thần ủy khuất ba ba mà cùng Giản Nhất Lăng cáo trạng, "Tiểu Lăng em xem, bọn họ hai người khi dễ anh~tim anh a, thật lạnh thật lạnh."
Giản Dật Thần diễn tinh thượng thân, lại làm nũng lại khóc thảm.
Giản Nhất Lăng đưa cho Giản Dật Thần thịnh chén canh, "Còn ấm."
Giản Dật Thần cười hì hì tiếp nhận canh, "Vẫn là Tiểu Lăng đối tốt với anh."
Cúi đầu mỹ tư tư mà uống chén canh em gái tự mình nấu.
"Kỳ thật anh nếu muốn thoát khỏi Tần Du Phàm cũng không phải không có cách nào." Địch Quân Thịnh nói.
"Thật sự?" Giản Dật Thần hồ nghi mà nhìn Địch Quân Thịnh, nghĩ thầm gia hỏa này lương tâm nổi dây sao?
"Anh chỉ cần nói chính mình thích nam, cô ấy liền không có biện pháp bắt anh." Địch Quân Thịnh khóe miệng ngậm một mạt ý cười xấu xa.
"Địch Quân Thịnh cậu.." Này là cái chủ ý ngu ngốc gì? "Tôi thấy cậu là cố ý!"
"Dù sao kiến nghị cho anh, muốn nghe hay không chính là chuyện của anh." Địch Quân Thịnh nói.
Giản Dật Thần cẩn thận cân nhắc, giống như phương pháp này cũng không phải không thể.
Dù sao anh liền nữ trang đều dám mặc, nói chính mình thích nam nhân cũng không phải là chuyện đáng kể gì.
Anh lại không để bụng thanh danh (dù sao anh ấy cũng không có thanh danh gì).
###
Vu Hi là bị Địch Quân Thịnh gọi điện thoại kêu tới nhà bọn họ.
Vừa đến liền phát hiện trong nhà Địch Quân Thịnh ngoài Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, còn có một vị đại mỹ nữ.
Dáng người cao gầy, vũ mị lóa mắt.
"Thịnh gia, Lăng Thần, đây là chuyện gì? Tìm tôi chơi trò chơi sao?" Vu Hi hứng thú bừng bừng.
"Giới thiệu cho cậu một đối tượng." Địch Quân Thịnh chỉ chỉ mỹ nữ trong phòng nói.
"Ta đi, Thịnh gia Lăng Thần các ngươi cư nhiên lương tâm nổi dậy sao?" Vu Hi đều có chút không thể tin được.
Mỗi ngày thời điểm chơi game, đều bị Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng đút cho cẩu lương.
Trừ bỏ yên lặng mà gặm xuống anh ấy cũng không có biện pháp gì.
Thật sự không thể tin được hai người này sẽ giới thiệu đối tượng cho anh.
Vu Hi đang nghĩ ngợi, liền thấy mỹ nữ triều anh đi tới.
Duỗi tay đẩy cằm anh lên, "Hi ca ca~"
Một thanh âm vũ mị.
Vu Hi tức khắc da đầu tê dại, không phải hưng phấn, mà bị dọa.
"Cậu ta so ngươi nhỏ hơn." Địch Quân Thịnh nhắc nhở Giản Dật Thần.
Tiếng "Ca ca" này Vu Hi chịu không dậy nổi.
"A? Nguyên lai vẫn là ngây ngô đệ đệ a!" Giản Dật Thần vũ mị cười, câu lấy cằm của Vu Hi, tay bắt đầu hướng cổ của anh ấy dời đi.
Đầu ngón tay khẽ vuốt cổ Vu Hi.
Vu Hi sợ tới mức đột nhiên lui về phía sau vài bước.
"Có chuyện gì hảo hảo nói! Quân tử động khẩu không động thủ!"
Anh liền biết Thịnh gia sẽ không có lương tâm, thật sự giới thiệu đối tượng cho hắn.
Mỹ nữ này lớn lên đẹp, nhưng mà đi lên liền động tay động chân, thật là đáng sợ!
Giản Dật Thần thấy Vu Hi như vậy cũng liền không chọc anh ấy nữa, khôi phục tiếng nói của mình, "Vu Hi, cậu vẫn giống như trước đây không chịu nổi chọc ghẹo."
Vu Hi choáng váng ước chừng một phút, sau đó từ trong trí nhớ sưu tầm ra tới thân ảnh của Giản Dật Thần, trọng điệp sau đó hô to một tiếng, "Giản Dật Thần! Anh cái vương bát đản!"
Giản Dật Thần hì hì cười, "Hi đệ đệ, ca ca có việc tìm cậu giúp một chút."
"Không giúp." Vu Hi quyết đoán cự tuyệt, quay mặt đi.
"Các người, làm sao vậy?" Giản Nhất Lăng trên mặt có nghi hoặc.
Giản Dật Hành ở bên cạnh sau khi ăn điểm tâm ngọt của Giản Nhất Lăng, bớt thời giờ vì Giản Nhất Lăng giải đáp một chút nghi hoặc, "Giản Dật Thần khi còn nhỏ từng tóm được một con ếch xanh ném vào trong quần đệ đệ hàng xóm."
Giản Dật Thần khi còn nhỏ cũng là ở tại bên trong Giản gia nhà cũ.
Cho nên cái hàng xóm kia..