Hà Yến vội vàng đồng ý.
"Được rồi, tốt, tốt, ta hứa, ta hứa tất cả! Ta hứa!"
Tất cả các yêu cầu của Giản Nhất Lăng đưa ra Hà Yến đều không muốn làm, nhưng bây giờ bà không còn lựa chọn nào khác.
"Ta đã hứa với con rồi, con có thể đem đồ vật giao cho ta không?"
"Nếu thím không giữ lời, mọi việc sẽ được công bố bất cứ lúc nào."
"Con."
"Còn nữa." Giản Nhất Lăng liếc xuống sàn nhà nhẵn nhụi của Hà Yến, ánh mắt nghiêm túc như đang suy nghĩ điều gì, "Mặt đất trơn, thím bị ngā."
"Con đang nói cái gì vậy?"
"Mặt đất trơn, thím bị ngā."
Giản Nhất Lăng lặp lại, sau đó dũi tay ra cầm cây gậy đánh đặt bên cạnh ghế sô pha.
Đây là đồ của chú hai của Giản Nhất Lăng, người chú hai của cô có thói quen chơi gôn vào những lúc rảnh rỗi.
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng cầm gậy đánh gôn đi về phía bà, đồng tử của Hà Yến đột nhiên mở to.
Cô gái gầy yếu trong ấn tượng đây đang tràn ngập khí thế cầm chiếc gậy đánh gôn.
"Giản Nhất Lăng, đừng có xằng bậy!"
Gậy đánh gôn có thể đánh chết người.
"Đứng yên, đừng nhúc nhích." Giản Nhất Lăng nghiêm túc mà ra lệnh cho Hà Yến.
Thân thể có rất nhiều bộ vị là rất yếu ớt, Hà Yến lộn xộn sẽ làm cho Giản Nhất Lăng đánh lệch.
"Giản Nhất Lăng, con có bị điên không?"
"Giản Nhất Lăng, đừng xằng bậy, Giản Nhất Lăng.."
Đôi mắt của Hà Yến cuối cùng đã bị chiếm trọn bởi sự hoảng loạn.
"A.." Một tiếng kêu chói tai phát ra từ nhà của Hà Yến.
Chỉ là ngôi nhà biệt thự này hiệu quả cách âm thật rất tốt, âm thanh truyền ra tới sân trước biệt thự rồi gần như mất hút.
Không ai biết bà chủ quyền quý trong căn biệt thự này đang phải chịu đựng những gì.
###
Trước cửa nhà Hà Yến, Vu Hi tựa vào xe, hồi hộp chờ đợi.
Hôm nay anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Giản Nhất Lăng, nhờ anh đến đón cô và đi đâu đó.
Vu Hi đến mà không nói một lời.
Khi anh ấy đi ra ngoài, Thịnh gia cũng đã lên xe của anh.
Vu Hi không dám hỏi thêm.
Anh gặp được Giản Nhất Lăng ở bên đường.
Giản Nhất Lăng nhờ anh đưa cô đến đây, anh không biết cô định làm gì.
Anh muốn đi cùng cô ấy.
Nhưng cô rất cứng rắn, không cho bất cứ ai đi theo mình, dù là anh hay Địch Quân Thịnh.
Vu Hi nghĩ, Giản Nhất Lăng đến nhà chú hai và thím của cô, dựa theo đạo lý mà nói chuyện, chắc cũng không có gì phải lo lắng.
Chỉ không biết tại sao Vu Hi lại cảm thấy tình hình hôm nay không thích hợp lắm.
Quá trình chờ đợi rất lo lắng, Vu Hi không khỏi đi tới đi lui.
Sau nửa giờ, Giản Nhất Lăng cuối cùng cũng ra khỏi nhà Hà Yến.
Cô bình tĩnh ra ghế sau ngồi.
Địch Quân Thịnh đang ngồi bên cạnh, anh ấy dựa vào ghế ngồi, híp mắt, trông thư thái hơn nhiều so với Vu Hi.
Sau khi Giản Nhất Lăng lên xe, đôi mắt nhắm nghiền của Địch Quân Thịnh mở ra và liếc nhìn Giản Nhất Lăng.
Vu Hi ngồi ở ghế lái, mỉm cười hỏi Địch Quân Thịnh và Giản Nhất Lăng ở ghế sau, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Địch Quân Thịnh không nói mà đợi Giản Nhất Lăng trả lời.
Giản Nhất Lăng còn chưa nói chuyện, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, cả người trùng xuống.
Địch Quân Thịnh đã bắt được Giản Nhất Lăng, chạm vào trán của Giản Nhất Lăng, nó rất nóng.
Giản Nhất Lăng đã chạy khỏi bệnh viện trước khi bệnh viêm dạ dày của cô được chữa khỏi, sau khi làm những việc này, vết viêm đã khiến cô lại sốt cao.
"Có chuyện gì vậy?" Vu Hi lộ vẻ lo lắng.
"Lái xe, đến bệnh viện." Địch Quân Thịnh ra lệnh cho Vu Hi.