"Không thể nào, lão sư có lẽ đã nhầm lẫn, cùng với giới Internet quốc tế, chắc là Giản Duẫn Thừa, người đã tốt nghiệp trường này, sẽ liên hệ nhiều hơn."
Tần Xuyên đạm nhiên mà trả lời.
"À, đúng rồi." Chủ nhiệm giáo dục mỉm cười.
Giản Duẫn Thừa cũng đã tốt nghiệp trường cao trung Thịnh Hoa, nhưng hơi sớm, khi Giản Duẫn Thừa còn học ở trường Thịnh Hoa thì ông không phải là chủ nhiệm giáo dục.
Ngoài ra còn có Giản Duẫn Mạch, người được cho là thiên tài, hiện cậu ta đang theo học nghiên cứu sinh tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, lão sư của cậu ta là một nhà sinh vật học hàng đầu thế giới.
Nói đến đây, chủ nhiệm giáo dục không thể không nghĩ đến Giản Nhất Lăng.
Họ đều là con của Giản gia, tại sao sự khác biệt giữa anh và em lại lớn đến vậy?
Trong nhiệm kỳ của mình, ông không có được những thiên tài như Giản Duẫn Thừa và Giản Duẫn Mạch, mà lại quản Giản Nhất Lăng, người không biết cố gắng của Giản gia.
Đây là tạo cái nghiệt gì.
Chủ nhiệm giáo dục cùng Tần Xuyên đến giảng đường của trường.
Khuôn mặt của ông ấy tràn đầy tươi cười trên đường đi, bất cứ ai nhìn thấy đều biết ông ấy đang có tâm trạng rất tốt.
Khi Tần Xuyên đến khán phòng, khán phòng đã đầy học sinh năm ba.
Mạc Thi Vận cũng nằm trong số đó, cô ấy không định đến mà ở lại lớp để làm các câu hỏi thi hóa học.
Nhưng lúc đến giờ, Chu Toa lại kéo cô đi đến đây.
Không lâu sau khi Chu Toa và Mạc Thi Vận xích mích lần trước, Chu Toa đã chủ động xin lỗi Mạc Thi Vận.
Mạc Thi Vận không cùng cô ấy so đo, tính tình tốt mà tha thứ cho cô.
Mạc Thi Vận cảm thấy mình không cần thiết phải trở mặt với Chu Toa, cô cũng không muốn gây thù chuốc oán với lớp, cũng không muốn bị mọi người chán ghét như Giản Nhất Lăng.
Mặc dù Mạc Thi Vận đang ở đây nhưng cô ấy vẫn định dùng thời gian này để học nên đã mang câu hỏi thi hóa học theo.
Nghe nói hôm nay người đến thuyết trình vẫn là sinh viên đại học, học rất giỏi, bạn học đánh giá rất cao, lúc đầu Mạc Thi Vận còn tưởng đó là tin đồn.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Xuyên, cô mới nhận ra trước đây mọi người đánh giá không quá đáng về anh.
Và những gì Tần Xuyên nói không giống như những lão giáo sư nói, họ toàn nói những điều khoa trương và lý luận suông, anh ấy lại nói chuyện có căn cứ, thực tế.
Đặc biệt, thành quả của anh ngày hôm nay không phụ thuộc vào xuất thân nổi bật, mà là sự nỗ lực của bản thân.
Đây là điều mà Mạc Thi Vận ngưỡng mộ nhất.
Đây cũng chính là những gì cô ấy hy vọng mình có thể làm được.
Mạc Thi Vận vô thức bị Tần Xuyên hấp dẫn sự chú ý, bộ câu hỏi thi hóa học được đem theo không hề được mở ra.
Kết thúc bài phát biểu, Mạc Thi Vận từ trong lòng tán thưởng, sau đó nhìn Tần Xuyên rời đi.
Sau bài phát biểu là giờ ăn trưa.
Chủ nhiệm giáo dục mời Tần Xuyên dùng bữa trong nhà ăn của trường họ.
Tần Xuyên nhìn thấy Giản Nhất Lăng trong nhà ăn.
Cô ấy có vẻ không thích thay đổi quần áo, cô ấy đã ăn mặc như thế này kể từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy, áo trắng quần đen, mái tóc dài ngang lưng buộc thành đuôi ngựa, trông thật thanh tân sạch sẽ.
Một khuôn mặt trắng nõn, thanh tú nhưng lại xa cánh.
Đôi mắt sáng và trong, đó là điều bắt mắt nhất.
Khi Tần Xuyên đang nhìn Giản Nhất Lăng, chủ nhiệm giáo dục tò mò hỏi, "Sinh viên Tần biết Giản Nhất Lăng sao?"
"Vâng." Tần Xuyên không phủ nhận.
"Ồ? Làm thế nào mà sinh viên Tần lại biết Giản Nhất Lăng?"
"Em đã dạy phụ đạo cho cô ấy trước đây, nhưng em không nghĩ cô ấy thực sự cần học phụ đạo." Tần Xuyên trả lời.