Lúc không có việc gì làm, cô mở một vài trang web ra xem. Anh hai muốn uống nước, cô phải đi rốt một cốc nước bưng đến trước mặt anh, lúc cần văn kiện, cô đi đến trước giá tìm kiếm giúp anh. Những việc cô làm, đều làm việc nhỏ nhặt.
Trên trang web có rất nhiều tin hot, đa số đều là chuyện trong làng giải trí. Các phóng viên thương quan tâm nhiều nhất về Làng Giải Trí, cho dù có biến động nhỏ cũng làm các phóng viên chú ý đến, Bộ Phong Tróc Ảnh tạo nên tin tức bát quái lớn.
Dư Tư Nhạc mở từng trang xem, chợt nhìn thấy hai cái tên quen thuộc.
Một người là Lý Hi Vi, một người là Triệu Tần Lâm.
Ảnh chụp hai người cùng đi vào khách sạn, Lý Hi Vi mang cặp mắt kính lớn, gần như che khuất cả gương mặt, nhưng việc này cũng đừng nghĩ giấu diếm được hỏa nhãn kim tinh của các phóng viên.
Tiêu đề bài đăng là “Chuyện xấu của nữ minh tinh mới, hư hư thực thực cùng giám đốc công ty ngôi sao Tuyền Nhâm tay trong tay tiến vào khách sạn Húc Nhật!”
Dư Tư Nhạc mở bài đăng ra, xem toàn bộ nội dung bên trong.
Vì sự kiện thuốc phiện lần trước, nữ minh tinh của công ty ngôi sao bị đưa ra nước ngoài cai nghiện. Mà Lý Hi Vi đã sớm không phải là người của công ty ngôi sao, cho nên cũng không có tên của cô ta. Cứ theo lẽ thường, Lý Hi Vi phải hận Triệu Tần Lâm mới đúng, làm sao có thể thân thiết với ông ta đi vào khách sạn?
Dư Tư Nhạc nhìn thấy ảnh chụp, chăm chú nhìn tấm biển khách sạn Húc Nhật. Khách sạn này Dư Tư Nhạc có từng đến đó một lần, chính là lần bị Tưởng Oánh Oánh lừa gạt.
Là khách sạn thuộc là họ Dung!
Ba người bỏ chạy, Dư Tư Nhạc cả kinh mở to hai mắt, hoài nghi giữa bọn họ đã có âm mưu bí mật.
Cô lại nghĩ đến Dung Húc nói tặng lễ vật thứ ba, chẳng lẽ có liên quan đến họ?
Dư Tư Nhạc rất lo lắng, nhưng đầu óc lại bình tĩnh lạ thường. Mím môi lại, tự hỏi tiếp theo sẽ có chuyện xảy ra. Mọi người đều biết, tập đoàn Vinh thị và tập đoàn Du thị đều có quan hệ, Triệu Tần Lâm cũng câm hận anh em nhà họ Du, Lý Hi Vi cũng từng bị Du Lăng Thần đuổi ra khỏi công ty ngôi sao.
Ba người họ đều có thù với Du thị, nói bọn họ liên kết lại lập âm mưu, thật sự không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng là cho người ta khó hiểu nhất chính là, bọn họ sẽ làm những gì?
Có thể nói tập đoàn Du thị cho một tay Du Lăng Thần chống đỡ, anh chính là trụ cột của tập đoàn Du thị, không có sự có mặt của anh, cả tập đoàn Du thị đều rơi vào hỗn loạn, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, tập đoàn Du thị phải có anh trấn giữ.
Bọn họ muốn đối phó với anh hai?
Vừa nghĩ tới khả năng này, đôi mi thanh tú của Dư Tư Nhạc nhíu lại cùng một chỗ.
“Anh hai, em quên trong nhà không có thức ăn, em đi siêu thị một chuyến.” Dư Tư Nhạc đóng máy vi tính lại, đi đến trước bàn của Du Lăng Thần, nói với anh: “Em cũng không thể được về trước chứ?”
Vào lúc này, bỏ một mình Du Lăng Thần ở lại công ty, trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy hơi áy náy.
Nhưng lý do nấu cơm xào rau này, cũng hợp tình hợp lý.
Huống chi đã lâu rồi Du Lăng Thần không được ăn món ăn do Dư Tư Nhạc nấu, rất nhớ: “Công ty cũng không còn chuyện của em, em về đi.”
“Cảm ơn anh hai.” Trước khi rời đi, Dư Tư Nhạc rót cho anh một ly nước ấm.
...
Dư Tư Nhạc không đi siêu thị, cô đi thẳng về biệt thự.
Trong kế hoạch của đám người Dung Húc, bước đầu tiên nhất định là đối phó với anh hai. Việc này cũng không có nghĩa đưa anh hai vào chỗ chết, có lẽ bọn họ chỉ muốn dùng cách nào đó ràng buộc bước đi của anh hai, chỉ cần trong khoảng thời gian này anh hai không thể quản lý tập đoàn Du thị, như vậy Dung thị tuyệt đối sẽ gia tăng sự đả kích đối với tập đoàn Du thị.
Đến lúc đótập đoàn Du thị không có sự lãnh đào nồng cốt, khi bọn đả kích, nhất định quân lính sẽ tan rã. Chờ Du Lăng Thần trở lại Du thị khống chế cục diễn thì đã không còn kịp, bởi vì một khi sai sót, sẽ hết cách xoay chuyển.
Có người nói thương trường như chiến trường, đạo lý này thật là đúng.
Trong mưu kế bắt giặc phải bắt vua trước, được nhiều người vận dụng. Du Lăng Thần, không hề nghi ngờ ngày nay đã trở thành Đế Vương của tập đoàn Du thị.
Tìm kiếm số điện thoại của Đặng Tạ Liên, Dư Tư Nhạc vừa đi vào biệt thự, vừa nói: “Cô Đặng, tôi có việc muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Đặng Tạ Liên đang ở nước ngoài để cai nghiện, hai ba tháng qua, cô gần như đã bỏ được vài cơn nghiện, đang ở thời gian quan sát, cùng tiếp nhận phương pháp trị liệu tâm lý.
“Cô Du tìm tôi có chuyện gì?” Đặng Tạ Liên vô cùng cảm ơn anh em nhà họ Du, nếu không phải bọn họ kéo cô ra, nói không chừng cô ta đã lâm vào cơn nghiện nặng, cuối cùng không thể thoát được.
“Tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng trở về nước, tốt nhất có thể trước bảy giờ sáng thứ bảy.” Trong lời nời của Dư Tư Nhạc, dường như cất giấu nhiều thứ.
Đặng Tạ Liên xem như biết ơn người ta, cũng không hỏi nguyên nhân, lập tức đồng ý.
“Được rồi, cô Du, bây giờ tô lập tức ra sân bay.”
“Cảm ơn.” Dư Tư Nhạc nói hai chữ cuối cùng, rồi cúp điện thoại.
Điều duy nhất của có thể làm, là hành động trước nhà họ Dung, giành trước một bước với bọn họ, như vậy bọn họ không thể đưa ra phần lễ vật thứ ba.
Có rất nhiều đầu mối, Dư Tư Nhạc cũng không thể làm rõ, cô chỉ biết hôm nay chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến.
Dư Tư Nhạc bước lên bậc thang lên lầu hai, đi vào trong thư phòng.
Trong thư phòng, trên giá sách đều là sách vở, bàn học một lớn một nhỏ được đặt cùng một chỗ, có loại cảm giác ấm áp yên tĩnh.
Mỗi lần Dư Tư Nhạc nhìn thấy tủ sách lớn này, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Dư Tư Nhạc ngồi phía trước xử lý văn kiện.
Không có thời gian để Dư Tư Nhạc nghĩ nhiều, cô bước nhanh đến trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, bị khóa rồi.
Dư Tư Nhạc đã từng nhìn thấy anh trai để chì khóa ở đâu, bước vài bước đi đến trước giá sách, từ bên trong lấy ra một quyển sách, từ khe hở của quyển sách, lấy một cái chìa khóa.
Lấy chìa khóa ra, Dư Tư Nhạc tra vào ổ khóa ngăn kéo mở khóa.
Trong ngăn kéo có vài tờ văn kiện, những thứ đó đều là không có công dụng lớn, bình thường vật quan trọng bí mật đều được Du Lăng Lần cất trong hộp sắt, sẽ không tùy ý ném trong ngăn kéo.
Dư Tư Nhạc tìm được một thẻ nhớ, cầm trong tay rồi nhìn nhìn. Cô đoán được anh trai nhất định sẽ không giao toàn bộ cuộn ghi âm cho nhà họ Triệu, nhà họ Triệu là ai, sao Du Lăng Thần có thể không rõ chứ.
Tuy hai bên từng hứa hẹn, nhưng vì phòng ngừa ngộ nhỡ, anh trai tuyệt đối sẽ giữ lại một phần cuộn ghi âm để làm đường lui.
Nhà họ Triệu không làm khó dễ cũng được, càng khó, trong tay anh càng có nhiều lợi thế.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ.
Du Lăng Thần từ công ty chạy về biệt thự, sau khi ăn xong bữa cơm đơn giản với Dư Tư Nhạc, tiếp tục đến công ty làm việc.
Dư Tư Nhạc lấy một cái cớ, nói với Du Lăng Thần đêm nay sẽ không cùng anh đến công ty. Cô cảm thấy ngày mai nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, Dư Tư Nhạc muốn yên lặng cẩn thận suy nghĩ một chút.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Dư Tư Nhạc đi đến, cầm ống nghe lên nghe.
“Alo.” Dư Tư Nhạc nói.
Đầu dây bên kia im lặng, không trả lời lại.
Dư Tư Nhạc khó hiểu nhíu mày, đang định cúp điện thoại thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Dư Tư Nhạc, nếu em và Du Lăng Thần hủy bỏ hôn ước, không để cho anh ta đụng vào việc của tập đoàn Du thị, anh sẽ không đưa ra lễ vật thứ ba, em cảm thấy thế nào?” Đây là giọng nói của Dung Húc.
“Hai điều này, tôi không thể chấp nhận. Dung Húc, tôi ghét nhất bị uy hiếp.” Giọng nói Dư Tư Nhạc bình tĩnh không dao đọng, giống như đã tiếp nhận chuyện cùng nhà họ Dung đối lập.
“Phần lễ vật thứ ba này, cũng không phải tốt, Dư Tư Nhạc, anh cũng không muốn quan hệ của chúng ta trở nên cứng nhắc.” Dường như Dung Húc hơi do dự, cậu ta quả thật cảm thấy mình đã thích Dư Tư Nhạc, cho nên cũng muốn giữa lại đường sống cho bọn họ.
Nhưng cậu ta không bao giờ biết rõ, mỗi bước cậu ta đi, đều đã kéo xa khoảng cách của bọn họ.
“Dung Húc, cậu biết vì sao tôi không thích cậu không?” Dư Tư Nhạc nói mang theo tia thở dài.
Vấn đề này vẫn xoắn xuýt tư tưởng Dung Húc, cậu ta vô ý nói: “Vì sao?”
“Bởi vì tâm tư của tôi và cậu khác biệt nhau, ví dụ như lấy sự kiện gà chết trong sân trường, tôi muốn tự mình giải quyết, không muốn người khác nhúng tay vào, nhưng cậu lại cương ngạnh chen vào, suýt chút nữa làm làm người gây chuyện trốn mất. Còn chuyện cậu tặng hoa hồng cho tôi, cậu chưa từng hỏi tôi có thích hay không. Hai người chính thức yêu nhau, tâm ý phải tương thông nhau, đây cũng là nguyên nhân chúng ta không đến được với nhau.”
Nhiều lời nói bỗng chốc bị nghẹn lại cuống họng, tâm tình Dung Húc ngày càng tệ.
“Nhưng anh đã thay đổi...”
“Tôi không cần cố ý nói hùa.” Dư Tư Nhạc dừng một chút lại nói “Dung Húc, món quà thứ ba kia, cậu không có hơi hội tặng ra ngoài, bởi vì tôi biết các người đang bí mật tìm cách gì.” Dư Tư Nhạc không muốn nói thêm gì, cúp điện thoại.
Dung Húc ở đầu dây bên kia nắm chặt điện thoại, dường như không thể tin.
Vinh Diệu Huy ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Làm việc lớn, cũng đừng bị con gái chi phối. Dung Húc à, ông nội đã nói nó sẽ không cảm kích, thế nào? Sau khi không nên đụng phải cây đinh, mới biết tỉnh ngộ sao?”
Dung Húc chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ông nội, cuối cùng con có chỗ nào không tốt... Vì sao cô ấy luôn...”
Vinh Diệu Huy vỗ vỗ vai cháu nội, lúc này ông tỏ ra như một ông lão hiền từ: “Chỗ nào của con cũng tốt, chỉ là mơ hồ với thứ gọi là tình yêu này, cưỡng cầu không được.”
“Ông nội, Dư Tư Nhạc nói cô ấy biết phần lễ vật thứ ba là cái gì rồi, còn nói không để cho chúng ta thực hiện được.” Dung Húc nói lại đoạn đối thoại này, cho Vinh Diệu Huy nghe.
Sắc mặt Vinh Diệu Huy lập tức suy sụp xuống, nghi ngờ mức độ sự thật của những lời nói này, cuối cùng thà tin là có, nói: “Húc nhi, con đến trông coi chỗ kia, ít nhất sau đêm nay, đợi sau ngày mai kết cục đã định rồi hãy trở về.”
Dung Húc gật đậu, nghe theo lời Vinh Diệu Huy phân phó.
...
Cô ôm gối đầu ngồi trên ghế sô pha, tùy ý để âm thanh trong ti vi vang dội, cũng không có cách nào thu hút sự chú ý của cô.
Sau khi Đặng Tạ Liên và cô nói chuyện điện thoại, cô ấy nói sáu giờ sáng mai sẽ đến.
Dư Tư Nhạc nhìn thẻ nhớ trong tay, sau một lúc thất thần, cắn răng đứng lên đi ra ngoài.
Cô phải gây phong ba trước đối với nhà họ Dung, trước tiên phải chặt đứt chồi non của phong ba này, nếu không... Ngộ nhỡ phong ba này gây nguy hiểm cho anh hai, tập đoàn Du thị phải đứng trước cảnh lo lắng.