Đứng bên cạnh Tiêu Hề Nhi là một người đàn ông cao gầy. Người đàn ông này có lông mi rộng lớn, tuấn tú lịch sự, tướng mạo rất xuất chúng.
“Chúc mừng Tiêu tiểu thư.” Trịnh Thiếu Hoa cười nói.
Tiều Hề Nhi có năng lực giao tiếp rất giỏi, đối với nhiều người như vậy, lại thành thạo trò chuyện cực kỳ vui vẻ.
Không lâu sau tiệc kết hôn chính thức bắt đầu.
Trong khách sạn to như vậy, bài hát đám cưới vang vọng.
Dư Tư Nhạc nâng mắt nhìn cách trang trí trên sân khấu, Tiêu Hề Nhi và người đàn ông của cô ta cùng với người chủ trì đứng ở trên.
Áo cưới màu trắng bó sát phát họa đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô ta, bề ngoài đoan trang kín đáo, với cô gái xinh đẹp nhất đang hiện ra trước mặt mọi người. Tấm lụa mỏng hình như A trên đầu, tung bay rối bù ở phía sau khiến cô ta đẹp như một thiên sứ.
Chú rể tự nhiên hào phóng, vừa đẹp trai lại vừa trầm ổn, đứng bên cạnh Tiêu Hề Nhi, nhìn cũng có ý trai tài gái sắc.
Người chủ trì này là nhân viên công ty tiệc cưới, từ trong miệng phun ra một đoạn lời mở màn là cho không khí sôi động thêm.
Có nhiều người muốn vào giáo đường Phương Tây để kết hôn, nhưng có người thật sự trải qua rồi mới biết được ở đất nước của mình, trừ phi là người theo Cơ Đốc Giáo, nếu không vào giáo đường cũng không đồng ý mời cha sứ chủ trì hôn lễ cho họ.
Vả lại bây giờ công ty tiệc cưới đã vượt lên đứng đầu, cũng không phải không có đạo lý, bình thường bọn họ có thái độ phục vụ rất tốt, dùng cách thức trang trí chuyên nghiệp làm hài lòng mọi người.
“Xin hỏi cô dâu, mồi cô tiến lên một bước, cẩn thận nghe rõ câu hỏi của tôi. Cô có đồng ý kết làm vợ chồng với ngài Niếp, Vĩnh viễn kính trọng ngài ấy, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, đều nắm tay cả đời với ngài ấy không?”
Khóe môi Tiêu Hề Nhi luôn cười, có vẻ rất hạnh phúc, cô ta lớn tiếng nói: “Tôi đồng ý.”
“Vậy chú rẻ và cô dâu có thể đeo nhẫn cho nhau.” Người chủ trì nói giọng hùng hồn, vang vọng khắp lầu ba.
Dư Tư Nhạc lẳng lặng nhìn một màn này, người đàn ông trong tư thế nửa quỳ, trịnh trọng và thiêng liêng đeo chiếc nhẫn vào tay Tiêu Hề Nhi.
Dư Tư Nhạc cũng chú ý, Dung Húc luôn quăng ánh mắt về phía cô, ánh mắt hơi né tránh, do dự, không giống với ánh mắt cô nhìn thấy cách đây mấy ngày trong trường.
Nghi thức kết hôn chấm dứt, Dung Húc đột nhiên đến trước mặt Dư Tư Nhạc: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Cậu ta cố ý liếc nhìn Du Lăng Thần, nhỏ giọng, kề sát vào tai Dư Tư Nhạc: “Không tốn nhiều thời gian của em, nếu em theo tôi ra ngoài, có lẽ từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.”
Dư Tư Nhạc nghi ngờ tính chân thực của lời nói này.
“Dung Húc tôi không phải là tên khốn kiếp, sẽ không lật lọng.” Dung Húc bị ánh mắt của cô chọc giận, hung hăng chửi một câu.
Cuối cùng Dư Tư Nhạc vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ta, vừa mới cúi đầu nói với anh hai, cô đi ra ngoài với Dung Húc một chút, lập tức chống lại anh mắt lạnh đến cực điểm của anh hai.
Tầm mắt của Du Lăng Thần dần dần dời sang Dung Húc, trong mắt mang theo tia cảnh giác.
Dung Húc hung hăng trừng ngược lại, không chút sợ hãi, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.
“Anh hai, em ra ngoài một chút, chút nữa sẽ trở lại.” Dư Tư Nhạc kéo ghế đứng lên.
Du Lăng Thần cũng không ngăn cản: “Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, nhớ về sớm một chút.”
Dư Tư Nhạc lên tiếng, đi ra ngoài cùng Dung Húc.
Hai người đến cửa thang lầu của khách sạn, chỗ đó có vài cửa sổ được mở ra, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể nhìn thấy khu đô thị phồn hoa ồn ào náo nhiệt.
Người bình thường đều lựa chọn di chuyển bằng thang máy, nên chỗ cửa thang lầu có vẻ vắng lặng.
“Cậu hẹn tôi ra đây làm gì?” Dư Tư Nhạc đứng trước cửa sổ, vừa nhìn phong cảnh đô thị nhộn nhịp vừa hỏi.
Dường như Dung Húc rất ôm quyết tâm, dứt khoát cất bước đến bên cạnh cô, lời vừa nói ra khỏi miệng, cuối cùng lại lệch hướng.
“Em sợ tôi lừa em sao?” Dung Húc phun ra một câu.
Dư Tư Nhạc nhíu mày, có chút không hiểu: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Em trả lời tôi là được.” Dung Húc hơi bực bội tiến lên hai bước.
“Mọi người đều rất ghét bị lừa gạt.” Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ.
Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ còn cần phải hỏi sao? Vì sa hỏi kỳ quái vậy chứ?
“Tôi tra được một ít chuyện, là liên quan đến anh hai của em.” Dung Húc đứng lại, nhìn thẳng vào Dư Tư Nhạc, nói: “Em đừng bị vẻ bề ngoài của Du Lăng Thần lừa gạt! Anh ta mới chính là cầm thú, mất hết tính người!”
Dư Tư Nhạc thay đổi sắc mặt, ánh mắt lặng băng như gió: “Dung Húc, cậu tìm tôi ra đây, chính là vì chửi bới anh hai tôi à?”
Chưa từng gặp người khác chửi người thân của mình, người trước mặt lại đang mắng chửi!
Ý của Dung Húc là sao? Cố ý khiêu khích hay là gì? Dư Tư Nhạc cô chưa đến mức phải sợ cậu ta.
Dư Tư Nhạc tức giận nhìn cậu ta vài lần, muốn rời đi.
Dung Húc biết cô hiểu lầm tấm lòng của mình, một tay bắt lấy cánh tay cô lại, mạnh mẽ kéo cô trở lại, quát to: “Em biết tại sao Khâu Mẫn nhảy lầu không? Là vì Du Lăng Thần và ông chủ công ty AV lén lút bày mưu hãm hại!”
Câu nói sau không, trong chớp mắt khiến lòng Dư Tư Nhạc xao động.
Cô mạnh mẽ ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm vào Dung Húc.
Sau khi Dung Húc nói những lời này, ngược lại càng trở nên bình tĩnh hơn, Cậu ta tiếp cận theo dõi Du Lăng Thần nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được những tin tức liên quan đến anh.
“Cậu nói cái gì?” Dư Tư Nhạc hỏi lại lần nữa, trong lòng thầm hy vọng cô đang nghe nhầm biết bao.
Chuyện Khâu Mẫn chết, vẫn làm cô bị kích động. Trước kia trải qua sự an ủi của Du Lăng Thần, thật vất vả mới phai mờ đi. Hiện
Tại Dung Húc nói những lời này, lại tự như mũi dao sắc bén đâm sâu vào tim cô.
'Khâu Mẫn bị người ta cưỡng hiếp, là có người âm thầm an bài, nếu không tại sao lại có người cố ý đi đối phó Khâu Mẫn? Ông chủ công ty AV không thù không oán gì với cô ta, cần gì phải lãng phí sức lực lớn như vậy, nhận lấy tội danh "cưỡng hiếp" sao?" Giọng nói của Dung Húc như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim của Dư Tư Nhạc, dường như cậu ta không phát hiện ra Dư Tư Nhạc có điểm khác thường, tiếp tục nói: "Không chỉ có chuyện này, mà chuyện nhà họ Tưởng phá sản, cũng đều do anh ta làm ra!"
Dung Húc hung hăng chửi vài câu thô tục, cậu ta và Tưởng Oánh Oanh xem như là quan hệ bạn bè, lúc đầu cậu ta định nhờ ông nội mình ra tay giúp đỡ nhà họ Tưởng, ai ngờ ông nội cậu ta lại chửi một trận, nói cậu ta lòng dạ đàn bà, không thành người có năng lực. Vì nhà họ Trưởng, đáng giá để bị góp vào Du thị sao?
Cậu ta hỏi ông nội vì sao?
Vinh Diệu Huy nói lý do chính đáng cho cậu ta biết...
Dung Húc nhớ ông nội cậu ta từng nói: “Không nên dây vào người nhà họ Tưởng, Du Lăng Thần đã nói trong giới thương nhân, ai dám ra tay giúp đỡ người nhà họ Tưởng, chính là gây sự với anh ta.”
Từ lâu quan hệ giữa nhà họ Dung và nhà họ Tưởng như lửa, nào có rảnh đi quan tâm chuyện nhà họ Tưởng chứ? Hơn nữa trong giới thương mại chính là như vậy, khi bạn tự hào được đứng trong thương trường, có một đám người nguyện ý kết giao với bạn. Một khi nghịch ý, vậy thì xin lỗi, tất cả mọi người đều đối nghịch lại với bạn.
Tạm thời Dung Húc không vào tập đoàn Dung thị làm việc, nhưng sống trong vòng lẩn quẩn này, sao lại không hiểu rõ đạo lý đó chứ?
Trước đây Dư Tư Nhạc luôn suy nghĩ ra những kết quả khác nhau, bùm một cái sụp đổ hoàn toàn.
Cô vừa nhớ lại cảnh Khâu Mẫn từ trên tầng cao nhất rơi xuống đất, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
Cô vốn cho rằng Khâu Mẫn tự rước lấy nhục nhã, gieo gió gặt bão, cô ta tự mình báo thù, mới đi đến con đường đóng phim AV.
Nhưng giờ phút này có người nói cho cô biết, thật ra bọn họ chính là hung thủ hại chết Khâu Mẫn, cuối cùng Khâu Mẫn cũng không tìm lầm đối tượng mình muốn báo thù!
Dư Tư Nhạc cảm lấy không khí như bị cướp sạch, càng ngày càng khó thở, cố gắng trấn định lại tinh thần, lạnh lùng nói một câu với Dung Húc: “Đúng thì thế nào?”
“Người nhà họ Dung chúng tôi bảo vệ em, sớm muộn gì Du Lăng Thần sẽ ra tay với em, em và anh vốn không phải...”
“Không phải là anh em ruột?” Dư Tư Nhạc cắt đứt lời nói của Dung Húc, tiếp tục nói: “Tôi và anh ấy không phải là anh em ruột, chẳng lẽ nhà họ Dung các người thì đúng sao? Dung Húc, so với người ở cùng với mình hơn mười năm, cậu cảm thấy tôi nên tin cậu, hay là tin anh hai?”
“Cậu tra ra được chân tướng sự thật rồi, nhưng lời vừa nãy nói lên điều gì? Cậu biết sau lưng đang che giấu cái gì? Cậu biết tại sao anh hai phải làm chuyện như vậy không?” Mỗi lời nói của Dư Tư Nhạc khiến người khác cảm thấy sợ hãi, giọng nói lạnh lùng sắc bén.
Dung Húc bị phản ứng của cô làm cho sợ hãi.
“Em...” Dung Húc ấp ùng.
“Đó là anh hai của tôi. Tôi nói lại lần nữa... Tôi là người của nhà họ Du!” Dư Tư Nhạc hất tay Dung Húc ra, quay đầu đi về phía nhà vệ sinh: “Tôi cần yên tĩnh một chút, đừng làm phiền tôi.”
“Em xem anh ta...”
Em xem anh ta là anh trai, anh ta có xem em là em gái không? Em biết tâm tư của anh ta xấu xa thế nào không?"
Dung Húc nghĩ đến chuyện này muốn nói tiếp, lại bị Dư Tư Nhạc quay đầu lại lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi cần yên tĩnh một chút.”
Lời Dung Húc vừa đến miệng, lập tức nuốt trở về, nhìn Dư Tư Nhạc đi càng ngày càng xa. Vì sao khi cậu ta nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Dư Tư Nhạc, lại cảm thấy đau lòng?
Một người mỗi ngày mỗi đêm đối với người khác “anh em”, sớm muộn sẽ có một ngày, người kia dần dần bị hãm vào trong lời nói dối, rơi vào trong thật giả lẫn lộn.
Bây giờ Dung Húc là người có loại tư tưởng đó.