Tiểu Vương lái xe đến đón bọn họ, cậu ta đã chờ đợi ở bãi đậu xe.
Dư Tư Nhạc thay quần áo bệnh nhân, mặc lại quần áo của mình, từ từ ngồi dậy, đột nhiên trước mắt tối sầm, Dư Tư Nhạc nghĩ rằng do thiếu máu nên không để ý nhiều lắm, cô vén chăn lên.
Xoa Xoa mặt mình, cảm giác đen tối trước mắt từ từ biến mất.
Du Lăng Thần thay một bộ âu phục đi đến, trang phục anh đang mặc thể hiện sự lão luyện nghiêm túc, một phần tinh anh.
Anh đứng ở cửa ra vào “Tiểu Nhạc, thu dọn thế nào? Có thể đi được chưa?”
“Lập tức đến ngay.” Dư Tư Nhạc ôm túi đồ của mình, chạy đến bên cạnh Du Lăng Thần.
Cánh tay của Du Lăng Thần bị thương nghiêm trọng nhất, vì bị may vài mũi, nên trong thời gian tới này, không được đụng nước, lúc tắm rửa phải đặc biệt chú ý. Sau khi xuất viện, Trịnh Thiếu Hoa luôn căn dặn, đừng làm nước văng lên miếng vải băng bó.
Dư Tư Nhạc đối với những lời này cảm thấy rất buồn, sau khi vào biệt thự, mỗi giờ mỗi phút đều canh chừng anh trai, ngay cả động tác anh uống nước, cũng đều quan sát cẩn thận, chỉ sợ anh là đổ lý nước, nước sẽ bắn tung tóe lên vết thương.
Du Lăng Thần thấy bộ dạng lo lắng của cô, trong lòng xuất hiện tia ngọt ngào, giống như được ăn kẹo ngọt.
Thường xuyên tìm đủ mọi cớ nói cơ thể mình không thoải mái, gọi Dư Tư Nhạc xuống đấm bóp vai.
Dư Tư Nhạc vẫn luôn nhớ anh trai nhảy ra khỏi xe che chắn ình, gần như là ngoan ngoãn phục tùng, Du Lăng Thần bảo cô làm gì, cô lập tức làm cái đó, cũng không do dự.
Ban đêm, gió thổi hiu hiu.
Trong phòng khách, đèn sáng trưng.
Ngọn đèn xuyên qua cửa sổ sát đất, trên mặt đất xuất hiện vài vệt sáng.
“Ừ, tay nghề đấm bóp của Tiểu Nhạc tiến bộ rồi, có thể mạnh hơn một chút, tốt lắm, cứ tiếp tục duy trì lực đạo này.” Du Lăng Thần rất biết hưởng thụ cuộc sống, vừa cảm thụ được sự chăm sóc hết lòng hết dạ của Dư Tư Nhạc, vừa ngồi trước ti vi, xem tin tức tài chính và kinh tế.
Bàn chân nhỏ của Dư Tư Nhạc bị trầy xước, đã đỡ hơn nhiều rồi, đi đứng cũng ổn hơn so với mấy ngày trước.
Bởi vì Du Lăng Thần gặp tại nạn bị thương nên mấy ngày nay anh cũng không đến công ty đi làm. Hễ có hội nghị lớn, đều trực tiến tiến hành làm việc trên máy tính.
Có mấy lần trong công ty có vài việc nhỏ cần làm, đều đến làm phiền Du Lăng Thần. Lúc đó Du Lăng Thần đang uống nước canh do Dư Tư Nhạc nấu, lòng tốt của cô bị mấy cuộc điện thoại đánh tan thành mây khói, anh trực tiếp mắng những người kia vài câu, nói là phát tiền lương mời họ đến làm việc, chính là gì giải quyết phiền toái cho tập đoàn Du thị. Nhưng cũng lấy loại chuyện nhỏ nhặt này ra làm phiền anh, vậy anh mời họ đến làm cái gì.
Từ sau lần đến đây, trong công ty trừ bỏ những việc quan trong ra, hầu như không ai dám tùy tiện gọi điện thoại cho boss.
Chuông cửa vang lên.
Mấy ngay nay có không ít người muốn giở trò an ủi người bệnh, chạy đến biệt thự tặng quà cho Du Lăng Thần, lấy lòng nịt hót.
[ truyen
cua tui đốt net ] Dư Tư Nhạc nghĩ rằng là người nào đó lại đến đây, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy gương mặt Dung Húc.
Rất lâu rồi không gặp Dung Húc nên Dư Tư Nhạc có chút không quen.
“Dư Tư Nhạc, tôi có mua giỏ trái cây, con mang cho em rất nhiều thuốc bổ. Mấy hôm trước tôi nghe nói em vào bệnh viện, cơ thể em thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Dung Húc quấn lấy Dư Tư Nhạc hỏi này nọ.
Du Lăng Thần đang ngồi trên ghế sô pha, sau khi nghe tiếng động chợt giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đại thiếu gia nhà họ Dung, nhà họ Du không đến mức không mua nổi thuốc bổ, mời cậu mang về đi, ông nội của cậu hẳn là cần thứ này hơn.”
Tên tiểu tử Dung Húc lâu rồi không gặp Dư Tư Nhạc, chẳng trách trong lòng thấy nhớ. Trước đây chưa từng gặp qua cảm giác này. Trước kia cậu ta kết giao với rất nhiều bạn gái, hầu như một tháng đổi một người, cậu ta chưa bao giờ có cảm giác nhớ một người nào. Nhưng lần này chia tay Dư Tư Nhạc gần một tháng, trong lòng cậu ta luôn có một giọng nói thúc giục cậu ta nên nhanh chóng đi gặp cô.
Dung Húc là kẻ thù của Du Lăng Thần, nhìn nhau rất ngứa mắt.
Dung Húc không quen nhìn bộ dạng khó gần này của Du Lăng Thần, trong lòng thầm mắng, không phải là giả vờ sao? Cậu ta xụ mặt, cũng bày ra bộ dạng lạnh lùng.
“Dung Húc, cậu hãy mang đồ đó về đi, lần trước tôi đã nói rất rõ, tôi không muốn nhắc lại lần nữa.” Vốn tưởng rằng Dung Húc đã hết hy vọng rồi, không ngờ cậu ta lại dám đến đây làm phiền.
Ở trong mắt Dư Tư Nhạc, Dung Húc là một tên tiểu tử choai choai. Chưa tới mức yêu thích, cũng chưa mức quá chán ghét, chỉ là không muốn ở gần cậu ta.
“Dư Tư Nhạc, rốt cuộc tôi có chỗ nào khiến em không thuận mắt hả? Em nói đi, tôi nhất định sẽ sửa đổi đến khi em hài lòng mới thôi.” Dung Húc đưa giỏ trái cây đến trước mặt, chặn trước mặt Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc không biết nên nói thế nào.
Cô thật sự không có cách nào thích Dung Húc, chẳng những trò chuyện, ngay cả tuổi tác cũng là vấn đề!
Dư Tư Nhạc nhanh chóng suy nghĩ tìm cớ, nhìn sang anh trai đang ngồi không nhúc nhích, vừa quay đầu lại nhìn Dung Húc, nói: “Cậu không cần sửa đổi.”
“Vì sao?”
“Tôi có người trong lòng rồi.” Dư Tư Nhạc lấy cái cớ lần trước đã dùng.
Dung Húc hừ lạnh một tiếng, tay đặt trên cánh cửa: “Dư Tư Nhạc, em đừng nghĩ gạt được tôi, lần trước lúc tôi hỏi Trịnh Thiếu Hoa, biểu hiện của anh ta rất hoảng sợ, như là không biết chuyện này, em đang cố ý gạt tôi.”
Lời nói dối bị vạch trần.
“Tập đoàn của hai nhà chúng ta đối đầu nhau.” Dư Tư Nhạc bịa ra lời nói dối khác.
Dung Húc hừ lạnh: “Liên quan gì đến chuyện tập đoàn?”
Dư Tư Nhạc trời sinh là một người không thích đối đáp, cô chỉ là một sinh vật đơn bào, có thể nghĩ ra cớ như vậy là nhiều rồi. Đang tự hỏi nên dùng cái cớ gì để đuổi Dung Húc, trước mắt đột nhiên bị che phủ.
Không biết Du Lăng Thần đã đến bên cô từ lúc nào.
Lạnh lùng liếc Dung Húc, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Cậu đang hỏi Tiểu Nhạc lý do cự tuyệt cậu à?”
"Dung Húc đối với sự uy hiếp lớn của Du Lăng Thần, khí thế yếu đi một chút.
“Tôi nói cho cậu biết.” Giọng nói của Du Lăng Thần rất lạnh, hai mắt nhếch lên, có cảm giác sắc bén như dao “Chỉ bằng anh trai là tôi đây không đồng ý, cậu và Tiểu Nhạc vĩnh viễn không có khả năng.”
Dung Húc chợt mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy tức giận.
Một câu “Dư Tư Nhạc cũng không phải là đồ chơi của anh, tại sao anh phải quyết định thay cô ấy” còn chưa nói ra miệng, cửa phòng bị đóng lại cái rầm.
Cũng may Dung Húc đứng bên ngoài cửa, nếu không trong khoảnh khắc cảnh cửa đóng lại, có thể trực tiếp đập nát mũi cậu ta rồi.
Dung Húc chưa từ bỏ ý định đập mạnh vào cửa biệt thự, trong miệng liên tục xuất hiện những lời thô tục, một lúc lại mắng Du Lăng Thần, một lúc lại gọi Dư Tư Nhạc mở cửa.
“Đừng quản cậu ta, cậu ta thích gõ cửa, thì để cậu ta gõ. Gõ hỏng, thì gọi nhà họ Dung bồi thường.” Du Lăng Thần cất bước lên lầu hai.
Dư Tư Nhạc nhìn đến cửa chống trộm không ngừng phát ra âm thanh, nhìn vài lần, cũng đi theo anh trai lên lầu hai. Đi đến cầu thang, hầu như không còn nghe thấy tiếng gõ cửa nữa. Đối phó với Dung Húc dính người như keo này, phải nhẫn tâm một chút.
Từ lúc nằm viện, sau khi nghe anh trai nói những lời kia, trong lòng Dư Tư Nhạc dần dần nghĩ ra một vài nguyên nhân. Ví dụ như, Dung Húc theo đuổi cô, nhất định không phải biểu hiện đơn giản như vậy. Nếu không vì sao vừa nhắc đến từ “kết hôn”, anh trai luôn cảnh cáo cô, không được gần gũi với đàn ông khác.
Nếu để cho Dư Tư Nhạc biết, vị boss nào đó nói như vậy thật ra cũng có một chút nhỏ mọn, chắc chắn sẽ gặp trở ngại lớn.
Thủ đoạn săn mồi của Du Lăng Thần, chính là gắt gao nắm chặt con mồi trong lòng bàn tay, mãi đến khi nó chết mới buông ra. Điểm này rất giống với phương pháp theo đuổi nữ sinh của anh, cũng thích chậm rãi truy đuổi và đồng thời không thích những người khác nhìn con mồi thuộc về mình.
Lúc Dư Tư Nhạc đi ngang qua phòng anh trai, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy, lỗ tai cô khẽ run lên, mở cửa phòng ra, đi vào.
“Anh hai, anh đang làm gì đó?” Du Tư Nhạc đứng trước cửa phòng tắm.
Du Lăng Thần không quay đầu lại, nắm vòi sen trong tay “anh muốn tắm một chút.”
Từng dòng nước được phun ra từ vòi sen, suýt chút đã bắn lên băng quấn trên cánh tay.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng giật vòi sen lại: “Anh Trịnh nói, mấy ngày này anh không được đụng nước.”
“Em thực sự xem lời cậu ta nói thành thánh chỉ rồi sao?” Du Lăng Thần ra vẻ kiên trì muốn tắm.
“Phải nghe lời dặn của bác sĩ, nếu không bệnh tình làm sao tốt lên được? Anh Trịnh cũng vì muốn tốt cho anh thôi.” Dư Tư Nhạc vừa tắt vòi nước, trong chớp mắt, dòng nước bị ngăn chặn lại, từ từ trở thành từ giọt nước rơi xuống.
Du Lăng Thần nhíu chặt chân mày, biểu hiện rất không hài lòng.
Dư Tư Nhạc biết rõ... Anh trai có tính sạch sẽ, cũng rất khó khăn chịu đựng dơ bẩn.
Ngay lúc Du Lăng Thần muốn rời khỏi phòng tắm, Dư Tư Nhạc chợt mở miệng nói: “Anh hai, hay là em giúp anh tắm.”
Nếu có một người giúp đỡ, không để cho cánh tay của Du Lăng Thần bị dính nước là được rồi.
Gội đầu sao? Không phải là Dư Tư Nhạc không làm được! Tuy rằng đây là lần đầu tiên gội đầu cho người khác.
Du Lăng Thần dừng bước, ngọn đèn kéo dài bóng lưng của anh, chiếu lên mặt đất cái bóng thật dài.
Sau khi dừng chân lại vài giây, Du Lăng Thần xoay người đi trở lại.
Ngoài mặt lộ ra sự cao hứng, có lẽ là vui sướng, tóm lại là tâm tình lộ ra trên mặt.
Dư Tư Nhạc đi ra ngoài, mang một cái ghế nhỏ vào.
“Anh hai, anh ngồi đi.” Dư Tư Nhạc chỉ vào cái ghế rồi nói.
Du Lăng Thần cao hơn Dư Tư Nhạc một cái đầu, bảo cô đứng tắm rửa ình, làm sao có thể được? Chẳng lẽ cô phải nhón chân, hai tay giơ lên cao gội đầu cho anh? Cánh tay không mỏi mới lạ.
Du Lăng Thần không có bất kỳ chống đối nào, nghe lời Dư Tư Nhạc ngồi xuống.
Tiếng nước chảy ào ào lại vang lên lần nữa.
Du Lăng Thần nghiêng người về phía trước, bộ dạng như cúi đầu, lúc xả nước, nước chảy cũng không văng lên người anh.
Dòng nước được dội lên đầu Du Lăng Thần, nhanh chóng làm ướt mái tóc của anh.
Đàn ông có tóc ngắn rất dễ dàng tắm gội.
Dư Tư Nhạc đổ một chút dầu gội rồi bôi lên tóc anh, chỉ trong chốc lát, trên đầu đã dính đầy bọt.
Khóe miệng Du Lăng Thần từ từ xuất hiện nụ cười hài lòng, chỉ tiếc Dư Tư Nhạc đang đứng đưa lưng về phía anh, nên không thấy.
Cái gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh của hai người.
Bức tranh này thật ấm áp và xinh đẹp.