“Nữ sinh khóc nhè, sẽ trông rất khó xem.” Trịnh Thiếu Hoa thấy ánh mắt cô ươn ướt, mở miệng trêu ghẹo.
Dư Tư Nhạc hung hăng hít một hơi, lau khô nước mắt “Tại sao em phải khóc? Anh hai vẫn còn tốt đó.”
Trịnh Thiếu Hoa nhỏ giọng cười.
Theo quan sát của anh ta, Tiểu Nhạc hẳn là có ý với Du thiếu, chỉ có đều tình cảm này bị xóa sạch, bị cô quy lại thành tình cảm anh em mà không phát hiện ra. Loài người có suy nghĩ thay đổi phức tạp nhất, có một số sau ngày đã sống chung với nhau, đến cuối cùng họ vẫn không phân biệt được hôn nhân, vẫn còn là bạn bè.
Đều nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, có lẽ đạo lý nào đúng nhất.
Du Lăng Thần vốn ngủ không say giấc, hầu như lúc hai người nói chuyện, mí mắt anh giật giật, từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy Dư Tư Nhạc ngồi trên xe lăn, nhanh chóng ngồi dậy, trách cứ nói: “Không nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe, chạy đến đây làm gì?”
Sau đó nhìn về phía Trịnh Thiếu Hoa, dường như muốn nói, một người bác sĩ như cậu sao hồ đồ theo cô như vậy.
Trịnh Thiếu Hoa đọc được lời anh muốn nói, lập tức tìm lý do giải thích ình: “Tiểu Nhạc chỉ bị thương nặng ở trên trán, những chỗ khác đều là vết xước nhỏ, không có gì đáng ngại, cô ấy muốn thăm anh một chút, tôi ngăn cản cũng không được.”
Du Lăng Thần không tiếp tục nói thêm gì, cả người anh đều mệt mỏi vô cùng đau đớn, lúc té xuống khỏi xe hơi, cánh tay bị một vết thương dài hơn mười cm, miệng vết thương khá sâu, còn bị may mấy mũi, lại đau âm ỷ.
May mắn nhờ ngày thường anh có đi đến phòng tập thể hình, về mặt sức khỏe tốt hơn so với người bình thường, phục hồi cũng nhanh hơn một chút.
“Tôi nghi ngờ có người nhằm vào nhà họ Du.” Du Lăng Thần nhìn chăm chú vào vết thương trên trán của Đào Du Du, tay đặt hai bên từ từ nắm chặt lại, là ai hắt dầu lên con đường kia, sớm muộn anh sẽ điều tra ra, nếu không làm sao giải quyết được mối hận trong lòng anh.
Sau khi Du Lăng Thần gặp chuyện không may, dựa vào sự kiên cường và ý thức cuối cùng gọi điện thoại cho Trịnh Thiếu Hoa, chống đỡ đến lúc Trịnh Thiếu Hoa đến hiện trường, mới từ từ ngất đi.
“Tôi đã xem vết dầu trên mặt đường, hẳn là vừa được hắt không lâu, có lẽ có người biết anh sẽ qua chỗ đó, cố ý hắt dầu trên đường đi muốn đi.”
Lúc ấy đầu của Dư Tư Nhạc bị va đập mạnh, cảm giác đau đớn đó luôn quanh quẩn trong đầu cô, làm hại cô không thể nhìn kỹ xung quanh, vì vậy cái gì cô cũng không biết.
Hiển nhiên Du Lăng Thần nắm rõ tin tức nhiều hơn cô, “Ở thành phố C này người muốn giết tôi chỉ có hai loại. Một loại là muốn mạnh hơn người khác về mặt quyền lực tiền tài, loại người còn lại tôi đang lo lắng, loại thứ hai này nói một cách thông thường sẽ là chó cùng đứt giậu, không quan tâm hậu quả.”
Trịnh Thiếu Hoa cũng nghĩ như vậy: “Gần đây anh có đuổi tận giết tuyệt người khác không?”
Dư Tư Nhạc cũng quay đầu nhìn anh trai.
Du Lăng Thần lắc đầu nói: “Kẻ thù của tôi, cậu còn không rõ sao? Đúng là những người kia, nhưng cách này không giống như bọn họ đã làm. Chuyện này nhìn bề ngoài có khả năng là loại thứ hai, trên thực tế, lại có khả năng giống loại thứ nhất.”
Việc này thật không đơn giản.
Sắc mặt của Du Lăng Thần nặng nề.
Trịnh Thiếu Hoa cũng trầm mặt.
Dư Tư Nhạc nhìn vẻ mặt của Trịnh Thiếu Hoa, đột nhiên có cảm giác người đàn ông kia cũng mang theo một chút cảm giác lạnh lùng, chỉ có điều ở những nơi khác, anh ta chỉ cần thu lại phần lạnh lùng này, để cho người khác thấy được vẻ bề ngoài luôn ấm áp như gió.
“Gần đây trong giới truyền thông đều loan tin nhà họ Du, Du thiếu, anh phải làm việc cẩn thận, không chừng sau bảy năm, đám người kia sẽ bắt đầu hành động.” Trịnh Thiếu Hoa nói những lời mập mờ.
Dư Tư Nhạc nghe không hiểu.
Du Lăng Thần gật đầu với anh ta: “Nên tới sớm muộn sẽ tới, không có cách nào ngăn cản được.”
Dư Tư Nhạc càng nghĩ không ra rốt cuộc hai người đàn ông này đang nói cái gì.
Hai mắt của Dư Tư Nhạc hiện lên tia nghi ngờ, ánh mắt dò xét, lặng lẽ quan sát Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần nhìn cô ngồi bên cạnh, rồi nói: “Tiểu Nhạc, em cũng thấy tình hình của nhà họ Du rồi, bên ngoài không an toàn, một mình em chuyển đến trường học, anh rất lo lắng.”
Không nghĩ tới anh hai vừa nhắc đến chuyện ở nội trú, Dư Tư Nhạc cắn cắn môi, bây giờ cho dù anh hai có đồng ý cho cô ở nội trú, cô cũng không muốn đi. Trên người anh hai còn đang bị thương, để một mình anh ở lại biệt thự, Dư Tư Nhạc làm sao yên tâm đây?"
Vừa nhìn trận tai nạn xe này, nhất định là có âm mưu giết người, Dư Tư Nhạc càng không thể để anh trai đối mặt một mình.
“Anh hai, em sẽ không ở nội trú nữa.” Dư Tư Nhạc chậm rãi nói.
Ánh mắt của Trịnh Thiếu Hoa dừng lại giữa hai người, dường như đang nghi hoặc, đang tốt đẹp, sao lại ở nội trú?
“Hai người ở lại bệnh viện vài ngày đi, sau khi theo dõi một thời gian rồi hãy trở về. Dù sao trong bệnh viện chưa bao giờ thiếu chỗ, không phải không có chỗ cho các người ngủ.”
Dư Tư Nhạc thầm nghiến răng nghiến lợi, trời ơi! Cho dù bệnh viện có sắp xếp chỗ ở, cô cũng không muốn đến ở, cả phòng đều là mùi thuốc khử trùng.
Du Lăng Thần khiêu mày, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ viện trưởng Trịnh định đập bỏ sự nghiệp, tính kéo tôi và Tiểu Nhạc cho cậu một kết quả tốt đẹp?”
Trịnh Thiếu Hoa nhếch môi mỉm cười: “Du thiếu, anh lại nói đùa rồi, sao anh có thể vượt quá giới hạn chứ? Bệnh viện của tôi thật vất vả chờ mong anh đến một lần, không ở lại, đi nhanh như vậy làm cái gì?”
Ai đồng ý ở lại bệnh viện chứ? Không ai đồng ý thường xuyên ngã bệnh để đến bệnh viện cả.
Biết rõ Trịnh Thiếu Hoa đang nói đùa, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng không tức giận, trái lại ba người tán gẫu không ít chủ đề.
Phòng bệnh này khá tốt, chỉ có một mình Du Lăng Thần ở, nếu không có âm thanh của ba người nói chuyện, thế nào cũng phải quấy nhiễu đến những bệnh nhân khác.