Nắm bắt hai chữ quan trọng “trước kia.”
Bàn tay Du Lăng Thần khoát lên vai cô, ôm lấy cô ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
“Hiện tại thì sao?”
Dư Tư Nhạc quay đầu nhìn Du Lăng Thần, do dự nói: “Bởi vì Dung Húc.”
Chỉ mấy chỉ đơn giản này, dường như đã tiết lộ ra nguyên nhân.
Chuyện Dung Húc theo đuổi Dư Tư Nhạc, tất cả học sinh của trường đều biết, các giáo viên nhìn thấy bọn họ không có làm ra những hành động vượt quá giới hạn, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dung Húc ở trường học có danh tiếng rất lớn, rất có uy tín, thậm chí có thể nói là một bá vương trong trường học.
Lúc đầu có vài nam sinh không tin cậu ta một tay che trời, nhất định phải suy nghĩ lại, lén lút viết thư tình cho Dư Tư Nhạc. Sau này bị Dung Húc biết được, bị cậu ta đánh ột trận. Dung Húc làm giọng phách lối, nói rõ trong trường học “Dư Tư Nhạc là bạn gái của cậu ta, ai dám mơ tưởng đến người của cậu ta, chính là muốn ăn đòn.”
Vì vậy, rốt cuộc không ai dám có ý nghĩ đến Dư Tư Nhạc.
Lúc đó Dư Tư Nhạc nghe các đồng học bàn luận chuyện này, cũng không có phản ứng gì nhiều. Cô nghĩ, có Dung Húc làm lá chắn cũng không tệ. Ít nhất sẽ có một nam sinh luôn viết thư tình để trong hộc bàn của cô, hoặc là mỗi buổi sáng luôn mua bữa sáng đem đến phòng học cho cô, một người luôn gọi cô ăn sáng.
Dư Tư Nhạc đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho Du Lăng Thần nghe: “Thì chính là cái dạng này.”
Sắc mặt Du Lăng Thần tương đối âm trầm, ánh mắt âm trầm nhưng trong chớp mắt thì biến mất không thấy. Anh vỗ vỗ đầu vai Dư Tư Nhạc: “Sắp đến ngày nghỉ, Dung Húc không dám đến biệt thự tìm em. Đừng xem thường người nhà họ Vinh, bọn họ luôn thích đứng sau lưng người khác. Dung Húc là cháu nội của Vinh Diệu Huy, cũng không phải là người lương thiện, có thể tránh mặt được, thì cố gắng tránh đi.”
“Đã biết, anh hai.” Dư Tư Nhạc thông minh không bằng Du Lăng Thần, nhưng xem ra là người cũng có mắt.
Nhớ lần đầu gặp Dung Húc, nhìn vào ánh mắt của cậu ta, giống như không nhìn người, ngược lại giống như một tên ăn chơi. Dư Tư Nhạc cho rằng Dung Húc thích cô chỉ vì muốn nhìn gương mặt này của cô, sau này phát hiện sự việc không phải như vậy.
Rốt cuộc Dư Tư Nhạc cũng đoán không ra Dung Húc đang nghĩ gì.
...
Thi liên tục ba ngày, xế chiều mỗi ngày Du Lăng Thần đều bỏ công việc, đến trước cổng trường đón Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc bảo Tiểu Vương có thể đến đón, nhưng mà anh hai lại nói đúng lúc anh đang rảnh.
Kỳ nghỉ hè đến...
Sau khi cả trường trải qua cuộc thi cuối kỳ, học sinh các lớp ngồi trong phòng học nghe giáo viên chủ nhiệm cho bài tập nghỉ hè, học kỳ này chính thức đi qua.
Tất cả học sinh hoan hô rời đi...
Tuy rằng vẻ mặt Dư Tư Nhạc không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng rất vui vẻ. Một học kỳ dài đến bốn tháng, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, Dư Tư Nhạc nhìn thấy bóng người quen thuộc, Dư Tư Nhạc vội đi đến vui vẻ gọi một tiếng: “Anh hai.”
Nhìn cô gái nở nụ cười rực rỡ, khóe miệng Du Lăng Thần cũng nhếch lên độ cong nhỏ: “Khi nào thì phát thành tích?”
“Một tuần sau, đến lúc đó có thể lên mạng xem điểm.” Dư Tư Nhạc kích động ngồi vào trong xe.
Túi xách bị cô ném qua một bên, thấy trong xe có để một gói khoai tây chiên, cô xé gói khoai tây ra rồi cho vào miệng.
“Anh hai, nếu tên em đứng trong top mười người, thật sự sẽ đưa em đi du lịch sao?” Kiếp trước Dư Tư Nhạc chưa từng đi du lịch nhưng mà... Lần này có ý nghĩa khác.
Không chỉ có người thân duy nhất cùng đi với cô, hơn nữa đây là phần thưởng cho cuộc thi.
Đây là chuyện chưa từng có, Dư Tư Nhạc thật quý trọng cơ hội này.
Du Lăng Thần nhìn bộ dạng dè dặt cẩn trọng của cô, nhịn không được vuốt ve đầu cô: “La sao anh hai có thể lừa em?”
Nói đúng ra, Du Lăng Thần là người quyết định của tập đoàn Du thị, làm sao có thể lừa gạt một tiểu cô nương?
Dư Tư Nhạc thật an tâm.
...
Kì nghỉ hè trôi qua rất thoải mái, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Dư Tư Nhạc đã làm xong tất cả bài tập mà giáo viên đã giao.
Tất cả gánh nặng như được gỡ xuống, mỗi ngày chỉ phụ trách chơi đùa, lúc này trông Dư Tư Nhạc rất vui vẻ, đây chính là thời kỳ vô tư của cô gái tuổi mười bảy mười tám.
Nửa đêm, Dư Tư Nhạc từ trong giấc mộng tỉnh lại đi nhà vệ sinh. Cảm thấy miệng hơi khô, cô dự định xuống lầu uống một ly nước. Mới vừa đi ngang cửa phòng anh trai, cô nhìn thấy trong thư phòng cách đó không xa còn có ánh đè.
Ánh sáng thật mờ, ánh mắt Dư Tư Nhạc mờ mịt, cô xoa xoa hai mắt rồi đi về phía đố.
Nhẹ nhàng mở cửa ra một chút.
Du Lăng Thần không mở đèn, cả căn phòng đều tối đen, chỉ có ánh sáng của màn hình máy tính.
Anh ngồi trên ghế, ngón tay liên tục gõ bàn phím.
Dư Tư Nhạc nhìn một màn kia đến thất thần, tay mở cửa phòng ngừng lại một chút. Chẳng trách mấy ngày nay quần mắt Du Lăng Thần đều thâm đen, thì ra mỗi đêm đều tăng ca công việc.
Nguyên nhân anh làm như vậy là chỉ có một.
Ánh mắt Dư Tư Nhạc hơi chua xót, thật cảm động, cô chậm rãi mở cửa ra, tìm công tắc đèn bật một cái: “Anh hai, ánh sáng mờ mịt không tốt ắt.”
Không ngờ rằng Dư Tư Nhạc sẽ xuất hiện ở đây, tầm mắt Du Lăng Thần từ màn hình máy tính chuyển sang mặt cô: “Hơn nửa đêm không ngủ còn làm cái gì?”
“Những lời này, hẳn là em nên hỏi anh đó anh hai.” Dư Tư Nhạc từ cửa đi vào.
Trên bàn làm việc chất một chồng văn kiện, số lượng kinh người.
Dư Tư Nhạc nhìn chữ viết dầy đặc, một cỗ xấu hổ xuất phát từ nội tâm. Nếu không đi du lịch, anh hai không cân liều mạng xử lý công việc như vậy.
“Anh hai, đêm nay đừng xem văn kiện nữa, anh đi ngủ đi, đột nhiên em không muốn đi du lịch nữa rồi.” Trong lòng Dư Tư Nhạc rất kích động, thốt ra những lời này.
Du Lăng Thần đầu tiên sửng sốt một chút, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp. Quan trọng nhất trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó là ý cười, dường như rất vui mừng, cuối cùng lại nghiêm mặt nói: “Nói mê gì đó? Đây là những văn kiện ngày mai cần dùng, không có liên quan gì đến chuyện em đi du lịch. Cò nữa, vé đi du lịch anh đã phân phó cho thư ký chuẩn bị rồi.”
Cái gì? Dư Tư Nhạc chú ý đến câu nói sau cùng kia: “Thành tích ngày mai mới có.”
Nhanh như vậy đã chuẩn bị vé rồi, ngộ nhỡ Dư Tư Nhạc không đạt được yêu cầu thì sao?
“Anh hai tin em.” Du Lăng Thần cho cô ánh mắt cổ vũ.
Dư Tư Nhạc không biết nên trả lời thế nào.
Lần đầu tiên cảm giác được người nhà coi trọng, là một chuyện làm người ta rất vui vẻ, nhưng sẽ làm cho người ta sinh ra áp lực rất lớn.
“Tiểu Nhạc, em đi ngủ trước đi, anh phải xử lý xong phần văn kiện này.”
Dư Tư Nhạc không chịu đi, ngồi vào ghế trước bàn học: “Vậy em chờ anh hai, anh hai không đi ngủ em cũng không ngủ được.”
Du Lăng Thần không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu gõ gõ bàn phím.
Khoảng hai mươi phút sau, hai người mới từ trong thư phòng đi ra.
Hai mắt Dư Tư Nhạc đều mở không lên rồi.
Nhưng nhìn Du Lăng Thần, tuy rằng thần sắc mệt mỏi, nhưng hai mắt rất trong sáng.