Bóng đêm dần dần buông xuống, vừa bước vào đêm tối, cảnh biển đẹp hoàn toàn thay đổi. Mặt biển mênh mông bao la rộng lớn, tiếng gió thổi vi vu, có thể nhìn thấy những cơn sóng biển lăn tăn dưới ánh trăng.
Có chút linh hoạt kỳ ảo, có chút yên tĩnh.
Rất nhiều người đã nói, nhìn biển rộng lâu, lòng người sẽ trở nên rộng lớn.
Mà sau khi Dư Tư Nhạc nhìn thấy cảnh biển rộng và mênh mông, càng cảm thấy mình thật nhỏ bé.
“Thích không?” Du Lăng Thần đứng bên cạnh cô.
Dư Tư Nhạc quay đầu nhìn anh một cái “rất thích.”
Xa xa, Dung Húc luôn đứng cách bọn họ khoảng năm sáu mét.
Bộ dạng này xứng với quang minh chính đại, như cô ý giám sát chuyện gì.
Cảm giác lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm thật là khó chịu.
“Có muốn vứt bỏ cậu ta không?” Du Lăng Thần nhìn ra ý nghĩ trong mắt Dư Tư Nhạc, thản nhiên nói.
Dư Tư Nhạc không do dự gật đầu, là người đều cần có không gian tự do, cô cũng không ngoại lệ.
Du Lăng Thần kéo tay Dư Tư Nhạc đi đến tầng sau trên boong thuyền.
Tầng sáu là quán bar, tiếng nhạc êm tai truyến khắp mỗi góc ngách.
Bên trong có rất nhiều người đang ngồi, bọn họ tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Người đến nơi này uống rượu, rất ít người trong lòng đều ôm lấy một chút tâm tư xấu xa. Cũng như hai người đàn ông ngồi trong góc tối, ánh mắt của họ luôn ngả ngớn đánh giá người đẹp xung quanh. Tựa như đang tìm con mồi cho đêm nay.
Sau khi hai người đàn ông nhìn thấy Dư Tư Nhạc, hai mắt đều tỏa sáng, vừa đúng lúc trông thấy tiểu mỹ nhân nhìn mình, phong lưu vuốt vuốt mái tóc ngắn, chớp mắt mãnh liệt với Dư Tư Nhạc, tựa như ám chỉ điều gì.
Một màn này, đúng lúc bị Du Lăng Thần nhìn thấy.
Anh cố ý cúi sát đầu vào tai Dư Tư Nhạc, cử chỉ thân mật nói rõ cho những người khác biết, muốn chạm vào người của anh à, đúng là chuyện viển vông.
Bên phải phía trước quầy Bar, người pha chế rượu lắc lắc cái ly linh hoạt, động tác của anh ta rất thuần thục, mỗi một động tác đều phải luyện tập gắp trăm ngàn lần.
Dung Húc thật sự đi theo vào, trông thấy người đàn ông nào đó dùng tư thế mập mờ ôm Dư Tư Nhạc, sắc mặt càng đen hơn than, lạnh lùng đi qua, lúc đi ngang qua người Du Lăng Thần, nhẹ giọng nói một câu “tên cặn bả”.
Những lời này tràn đầy khiêu khích.
Du Lăng Thần lại tựa như không nghe thấy, không làm ra bất kỳ phản ứng nào, dáng vẻ cao ngạo đó như thể cãi nhau với kẻ miệng lưỡi như Dung Húc sẽ làm giảm phẩm cách của bản thân.
Trong lòng Dư Tư Nhạc rất tức giận, nhưng nhìn anh hai kiềm chế không có phản ứng gì, tạm thời cô cũng nhịn xuống.
“Cho tôi một ly Chivas.” Du Lăng Thần nói với người pha chế rượu, chỉ vào Dư Tư Nhạc, lại nói thêm: “Cho cô ấy thêm một ly nước trái cây.”
Có lẽ đi vào quán bar mà không uống rượu, có vẻ rất kỳ quái, khiến người pha chế rượu nhìn Dư Tư Nhạc mấy lần.
Dư Tư Nhạc giả vờ không biết, cố ý nghiêng đầu tránh đi ánh mắt tò mò của anh ta.
đọc❊truyện tại http://truyencuaTui.net/
Màn đêm ngày càng chìm sâu, nhìn bên trong quán rượu cũng từ từ tăng lên.
Dung Húc ngồi cách Dư Tư Nhạc một cái ghế trống, chân dài không có hình tượng duỗi thẳng, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.
“Dung Húc, biết uống rượu không?” Du Lăng Thần chớp chớp mắt nói, đáy mắt như xen lễn tia khinh thường.
Dung Húc ghét nhất người khác dùng loại ánh mắt này nhìn cậu ta, đặt biệt người kia là Du Lăng Thần!
Trong mắt mang theo tia hung ác nhìn qua, phản bác lại một câu: “Người đàn ông nào không biết uống rượu chứ?”
Dư Tư Nhạc bưng ly nước trái cây lên, uống một ngụm nhỏ.
Khóe mắt Du Lăng Thần lóe lên tia sáng, giọng nói cố ý khiêu khích: “Có dũng khí uống rượu không?”
Cái chữ “dũng khí” kia, mạnh mẽ kích thích Dung Húc. Cậu ta từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, có ai dám có can đảm liều mạng với cậu ta? Du Lăng Thần tuyệt đối cố ý chọc cậu ta, cậu ta tức đến sôi gan nói: “Ai mà không dám, là cháu của người kia!”
Du Lăng Thần cười lạnh, dường như rất hài lòng vì cá đã cắm câu rồi.
“Cho thêm vài chai Chivas, rượu loại AA thì thế nào?”
Du Lăng Thần nói những lời này ra, đều làm cho những người xung quanh chú ý. Chivas là rượu gì? Là một trong mười loại rượu nổi tiếng nhất, chỗ nào có người dùng loại kia? Không nói đến vấn đề tiền bạc, rượu là dùng để bình phẩm, uống rượu là khái niệm gì? Chính là đổ rượu vào bụng.
Rất nhiều người ở xung quanh tụ họp lại xem náo nhiệt.
Sau lưng Dung Húc có tài sản lớn, tất nhiên là không để ý đến mấy món tiền nhỏ nhặt này, cậu ta gật đầu đồng ý, “Đến đây đi, nghĩ rằng ai cũng sẽ sợ anh sao?”
Người pha chế rượu mở năm chai Chivas, rót đầy một ly lại một ly cho hai người. Không bao lâu sau, trên quầy bar đã bày hơn hai mươi ly rượu được rót đầy.
Du Lăng Thần cầm một ly rượu trong số đó, tự nhiên uống một hơi cạn sạch.
Dung Húc không cam lòng rơi ở phía sau, cũng cầm một ly rượu lên, uống ừng ực vào.
Dư Tư Nhạc im lặng nhìn hai người anh một ly tôi một ly...
Anh hai muốn chuốc say Dung Húc sao?
Chưa đến mười lăm phút, rượu trên quầy bar đã bị bọn họ uống vào bụng. Du Lăng Thần không có vẻ say rượu một chút nào, gọi người pha chế rượu tiếp tục khui chai rượu.
Mà gò má Dung Húc đã hơi đỏ.
Quanh năm Du Lăng Thần đều ở trên bàn cơm xã giao, tửu lượng từ từ tăng lên. Cho dù Dung Húc có lợi hại thế nào, bất quá cũng chỉ là một thiếu niên, cùng so với Du Lăng Thần, thì còn kém xa lắm.
“Còn uống không?” Trông thấy Dung Húc uống đến đầu óc quay cuồng, Du Lăng Thần hỏi thăm cậu ta một câu, ý là nếu Dung Húc thua trận, vậy cũng không cần tiếp tục uống rượu nữa.
Dung Húc uống đến thần trí mờ mịt, có một giọng nói luôn quanh quẩn trong đầu, đó chính là “không được thua”!
“Ai... Ai không uống? Lão tử sẽ thua anh sao? Đừng xem thường ông... Ông đây!” Sau khi Dung Húc uống say, trong miệng luôn tuôn ra những lời thô tục, nói chuyện cũng đứt quãng lộn xộn.
Dư Tư Nhạc cẩn thận nhìn anh hai, trên mặt Du Lăng Thần cũng hơi đỏ ửng, biểu hiện của việc anh uống quá nhiều rượu. Chỉ có điều anh uống ít hơn so với Dung Húc.
Ước chừng tiếp tục uống thêm hơn mười ly, sắc mặt của Dung Húc ngày càng đỏ, cuối cùng không kiên trì nổi, ầm một tiếng ngã trên quầy bar, trong miệng cho chửi thầm “Du Lăng Thần, anh là tên khốn khiếp bại hoại, dám cướp người yêu của ông đây, ông đây sẽ không bại bởi tay anh.”
Đám người xung quanh chợt nhận ra, chẳng trách liều mạng uống nhiều như thế, hóa ra là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Dư Tư Nhạc không được tự nhiên tránh sang một bên.
Trường hợp số tiền lớn, có thể quẹt thẻ được, Du Lăng Thần đều lấy ra một thẻ đưa cho người pha chế rượu.
Sau khi quẹt thẻ xong, Du Lăng Thần đứng lên đi ra ngoài.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy bước chân của anh lảo đảo, vươn tay ra vịn anh: “Anh hai, anh thế nào?”
Cô không ngờ sau khi lên du thuyền, sẽ xuất hiện cảnh tượng uống rượu như thế, vì vậy cũng không có chuẩn bị đồ để giải rượu.
Du Lăng Thần chỉ đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, thần trí còn rất tỉnh táo, anh lắc lắc đầu nói: “Không sao, một chút rượu này đối với anh không đáng là gì, nhiều hơn nữa anh cũng uống được.”
Là uống nữa! Nhưng uống nữa đảm bảo sẽ bị say.