Đêm qua dự báo thời tiết có nói, hôm nay sẽ có một thời tiết tốt, ai ngờ Dư Tư Nhạc vừa ra cửa, liền nhìn thấy mây đen kéo mưa trên bầu trời.
“Anh hai, gần đây dự báo thời tiết ngày càng không tin tưởng được.” Cánh tay Dư Tư Nhạc để lên thành cửa sổ xe, ý vị thăm dò nhìn ra bên ngoài.
Du Lăng Thần lái xe, thời gian bọn họ ra ngoài đăng ký kết hôn, đã qua một năm rưỡi. Theo thời gian tăng lên, tuổi của Dư Tư Nhạc càng ngày càng lớn, sau khi trải qua kỳ thi đại học, Dư Tư Nhạc học ở trường đại học trong thành phố C, chính là ngành quản lý học.
“Đừng ngả đầu ra ngoài cửa sổ xe nữa, không biết nguy hiểm sao?” Du Lăng Thần xụ mặt nói.
Mặt của anh khi lạnh xuống, liền có một loại khí thế làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Dư Tư Nhạc ngựng ngùng rụt đầu về, hỏi “Anh hai, cuối cùng hôm nay chúng ta đi đâu?”
Du Lăng Thần suy nghĩ một lúc, nói: “Dự tang lễ.”
Trong chớp mắt vẻ mặt Dư Tư Nhạc đọng lại, tang lễ?
Lúc Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u thì càng cảm thấy không phải báo hiệu tốt.
...
Người đến dự tang lễ, cũng không nhiều.
Sau khi Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần đến, bên trong chỉ có le que vài bóng người, phần lớn những người này Dư Tư Nhạc chưa từng gặp qua.
Trên linh đường đặt một bức ảnh cô gái, khoảng chừng hai mươi tuổi, trông thật tươi tắn, gương mặt thanh tú xinh đẹp.
Nhưng Dư Tư Nhạc chưa từng gặp qua, thậm chí không thấy anh trai liên lạc với cô gái kia.
Cô nhẹ nhàng giật ống tay áo anh trai, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, họ là ai vậy?”
Du Lăng Thần cũng nhìn bức ảnh chụp, tấm hình cô gái còn treo nụ cười tươi, ai ngờ số mạng lại ngắn ngủi như thế? Chẳng lẽ thật sự trời ghét hồng nhan bạc mệnh sao?
“Cô ấy gọi là Tâm Hạ.” Du Lăng Thần lạnh giọng nói.
Dư Tư Nhạc cảm thấy đã nghe tên này ở đâu rồi, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra.
Lúc này, cô thấy Trịnh Thiểu Hoa đang mời khách ở cách đó không xa, Trịnh Thiểu Hoa mặc đồ nghiễm nhiên là trang phục dành cho tang lễ. Trên mặt Trịnh Thiểu Hoa mất đi vẻ ấm áp trước kia, giống như trong một đêm, có thứ gì đó phá hủy lớp ngụy trang kia.
Nét mặt của anh ấy rất lạnh, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng lãnh khốc.
Người chết là em gái của anh Trịnh sao?" Dư Tư Nhạc nghi hoặc lén hỏi anh trai, nhưng trong đầu cô cũng nghĩ đến chưa từng nghe nói anh Trịnh có em gái ruột thịt, không phải anh Trịnh là con một sao?
Du Lăng Thần lắc đầu “Không phải?”
“Là họ hàng sao?” Vì sao tang lễ có ít người như thế? Đôi mi thanh tú của Dư Tư Nhạc nhíu lại một chỗ, cảm thấy tang lễ này có gì đó không ổn, thật giống như... Buổi tang lễ này không thể lộ ra ánh sáng.
“Không phải?” Du Lăng Thần tiếp tục lắc đầu.
“Cô ấy là ai?” Dư Tư Nhạc tiếp tục hỏi.
Du Lăng Thần trầm mặc một lúc, ánh mắt từ từ di chuyển về phía Trịnh Thiểu Hoa, trả lời một cách bình tĩnh: “Cô ấy là bạn của Trịnh Thiểu Hoa.”
Bạn?
Du Lăng Thần sờ đầu Dư Tư Nhạc, nói: “Em sẽ không hiểu.”
Người chết tên Tâm Hạ đúng là bạn của Trịnh Thiểu Hoa, có thể nói là thanh mai trúc mã, bạn bè từ nhỏ lớn lên. Nhưng tầng quan hệ này, trê cả tình bạn, chưa từng vượt qua giới hạn. Có một chút chuyện không như mong đợi, còn chưa nảy mầm, đã vô tình bị chặt đứt.
Dư Tư Nhạc mơ hồ nghe lời nói của anh trai, lại nhìn về phía Trịnh Thiểu Hoa, trong đâu chợt nhảy ra một từ... Tâm như tro bụi.
Lúc này tâm tình của anh Trịnh, có thể dùng bốn chữ này để hình dung không?
Chẳng trách mấy ngày không gặp, dường như anh ấy đã thay đổi thành người khác, từ đầu tới cuối cũng không ôn nhu, vẻ mặt ngày càng lạnh, cũng càng ngày càng không gần gũi với người khác. Có thể nghĩ Tâm Hạ chết đi là một đả kích, tàn phá nghiêm trọng thế nào đối với anh ấy.
“Các người đã đến?” Trịnh Thiểu Hoa chào hỏi hết tân khách rồi đi đế.
Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, Dư Tư Nhạc không muốn anh ấy thương tâm như thế, mở miệng an ủi: “Anh Trịnh, người đã chết rồi, anh nén đau buồn nhé.”
Vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa sa sầm vài phần, thần sắc không nói lên được sự tuyệt vọng, anh lắc đầu nói: “Nói rất đơi giản, nhưng người có thể nén bi thương, có bao nhiêu?”
Bên tai Trịnh thiểu Hoa có vài sợi tóc bạc, rời rạc cũng không làm người khác chú ý.
Nhưng Dư Tư Nhạc lại nhìn thấy, chợt nhớ trước đấy người già thường nói, nếu như người nào bị thương tâm quá độ, áp lực tâm lý quá nặng, sẽ làm cho tóc bạc nhanh chóng xuất hiện.
Tâm Hạ gì đó cũng chết vài ngày, anh Trịnh thương tâm đến mức tóc bạc trắng, điều này cho thấy gì? Nói rõi Trịnh Thiểu Hoa có tâm hồn sâu sắc.
Du Lăng Thần đưa tay vỗ đầu vai anh ta: "Nghe nói xảy ra tai nạn xe tử vong? Cậu có điều tra được đầu mối không?
Du Lăng Thần suy nghĩ góc độ của vấn đề, luôn luôn khác nhau. Đổi lại thành người khác, ở trong trường hợp này, đều muốn an ủi người thân giảm bớt đau buồn, mà anh lại chọn không nói như thế. Bởi vì trong nhận thức của Du Lăng Thần, thương tâm khổ sở không giải quyết được vấn đề. Ngược lại là vì người chết, anh nhất định sẽ điều tra ra rõ ràng.
Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa trở nên sắc bén, một tia ôn nhu trước kia biến mất không còn chút gì “Có liên quan đến nhà họ Trịnh.”
Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc ngây ngẩn cả người, nhà họ Trịnh không phải là nhà anh Trịnh sao? Anh ấy đến mở tang sự cho Tâm Hạ, lại nói cô ấy chết có liên quan đến nhà họ Trịnh, nơi này đến cùng có bí mật gì không thể nói?
Du Lăng Thần nhẹ nhàng nhíu chặt mày: “Thật là bọn họ làm, cũng không kỳ lạ. Tiếp theo, cậu định làm gì?”
Rõ ràng Du Lăng Thần và Trịnh Thiếu Hoa cũng biết việc có liên quan, chỉ có một mình Dư Tư Nhạc ở trong trạng thái mơ hồ.
Hai tay Trịnh Thiểu Hoa để xui theo người, gắt gao nắm chặt lại, đáy mắt cũng từ từ xuất hiện màu đỏ: “Du thiếu, nếu có người chạm vào điểm mấu chốt của anh, anh sẽ làm gì?”
Không hề nghi ngờ, anh sẽ phản kích lại.
Trịnh Thiểu Hoa cũng không phải là người tốt gì, lòng của anh ấy không hề giống biểu hiện ôn hòa. Sau khi anh ta bỏ đi lớp ngụy trang ôn nhu kia, khí chất cả người cũng thay đổi. Trước kia anh là một thanh kiếm trong vỏ kiếm, chưa từng ra khỏi vỏ. Mà bây giờ trong trận chiến sinh tử này, làm cho thanh kiếm sắc bén lộ ra.
Loại khí chất lạnh như băng này, càng lúc càng giống với Du Lăng Thần, lại có chút khác biệt.
Trước kia vì tương lai nhà họ Trịnh, Trịnh Thiểu Hoa có thể buông tha rất nhiều thứ. Nhưng điều kiện tiên quyết là, không cho phép chạm vào chỗ hiểm của anh ta, Giờ phút này, có người bắt nạt tới cửa, làm sao Trịnh Thiểu Hoa có thể nhẫn nhịn được?
Hơn nữa... Tâm Hạ chết đi, anh ta cũng không thể vô duyên vô cớ tính toán.
Không ai có thể cảm nhận tâm tình của anh ta vào lúc này, cả trái tim giống như bị người khác lấy đi, anh ta sống mà như các xác không hồn.
Ánh mắt nhìn ảnh chụp trên linh đường, Trịnh Thiểu Hoa đau lòng đến mức khó kiềm chế được.
Đối với anh ta, mọi thứ “nén bi thương” “quên đi” đều là những lời chó má.
Anh ta toàn tâm toàn ý yêu người nào đó mấy chục năm, từ nhỏ đến bây giờ, một phút cũng không thay đổi, Tất cả tình cảm của anh ta, đều rót vào cho cô gái này. Sau này tử vong này, lưu lại chỉ có ảnh chụp trên linh đương, một tờ giấy không biết khóc không biết cười.
Có lẽ bị bầu không khí bi thương của Trịnh Thiểu Hoa cảm hóa, Dư Tư Nhạc im lặng đứng đó không nói gì.
Gâu gâu gâu...
Vài tiếng chó sủa vang lên trong linh đường, một con chó chihuahua chỉ cao khoảng hai mươi centimet, bốn chân yếu ớt quỳ rạp xuống đất, kêu lên trước mặt ba người.
Nói như vậy, lúc cử hành tang lễ, đều không cho phép con chó xuất hiện.
Bởi gi máu chó đen gì đó, có tác dụng uy hiếp đối với quỷ hồn.
Con chihuahua nằm sấp trên mặt đất, bộ lông trắng đen đan xen nhau, giống như chú bò sữa con. Hai mắt tràn đầy hơi nước, nó buồn bả gác đầu lên chân trước, nằm bên dưới khung ảnh chụp màu đen.
Nếu không phải nó kêu to vài tiếng, Dư Tư Nhạc không có cách nào chú ý đến nó.
“Nó là do Tâm Hạ nuôi, tên gọi là Bình Bình, lúc Tâm Hạ ôm nó về nuôi nó được hai tháng, nuôi một lần đã bảy năm.” Đáy mắt Trịnh Thiểu Hoa hiện lên vẻ bi thương, anh ta xoay người ôm lấy chú chó con.
Thân hình chihuahua rất nhỏ, thuộc về loại chó chân nhỏ nuôi làm sủng vật. Bình thường con chó nhỏ này khắp nơi đều có sức sống, giống như kẻ dở hơi, sau khi người ở đó chết đi, không bao giờ sinh động như trước kia nữa.
Trịnh Thiểu Hoa khẽ vuốt nhẹ bộ lông con chó, dường như dựa vào loài vật bé nhỏ này còn sống, muốn người nào đó tồn tại nữa.
“Từ ngày cô ấy rời đi, bốn ngày rồi An An vẫn chưa ăn cơm.” Mấy ngày nay, con chó này đều được Trịnh Thiểu Hoa chăm sóc.
“Anh Trịnh, có một số việc đã qua, phải học cách buông tay. Cô Hà ở trên trời có linh thieng, cũng không muốn nhìn thấy anh thương tâm như thế.”
Trịnh Thiểu Hoa chậm rãi giương mắt, nhìn cô. Ánh mắt này, xen lẫn quá nhiều cảm xúc, có buồn bã cô đơn, có kiên định, hơn nữa là cố chấp.
“Tiểu Nhạc, em sai rồi, tuy có một số việc đã qua, cũng không thể chân chính buông tay.” Người kia đối với anh ta là cố chấp cả đời. Hôm nay cô ấy chết đi, cũng lấy đi trái tim của Trịnh Thiểu Hoa.
Riêng chỉ có việc chống đỡ ý nghĩ của anh, thì không để Tâm Hạ chết không rõ ràng như thế.
Du Lăng Thần vỗ vai cô, ý bảo cô đừng nhiều lời. Tâm tình của Trịnh Thiểu Hoa, anh có thể hiểu rõ.
Bởi vì Trịnh Thiểu Hoa từng nói, “Một khi giao trái tim cho người nào rồi, thì không thu lại được”...
Trời âm u, dường như cũng chi phối phòng người, cảm xúc của Dư Tư Nhạc ngày càng giảm xuống.
Nhìn người ra vào trong linh đường, Dư Tư Nhạc không có cách nào cao hứng.
Trịnh Thiểu Hoa còn phải chào hỏi những người khác, sau khi nói chuyện với hai người vài câu, rồi rời đi.
Tầm mắt Dư Tư Nhạc đột nhiên sáng lên, dường như trông thấy sau lưng Trịnh Thiểu Hoa có bóng dáng lờ mờ màu trắng. Cô mở to mắt nhìn, mở mắt lần nữa thì tình cảnh trước mắt đều bình thường, cô chỉ xem vừa rồi do hoa mắt, cũng không để việc đó trong lòng.
Cô tiếp tục nhìn bức ảnh vài lần, trong đầu lập đi lập lại câu nói “Hà Tâm Hạ”, đột nhiên cô giật mình nhớ ra, cô đã từng gặp cô ấy một lần.
Lần đó cô giả vờ ra nước ngoài du học, người ở sân bay phụ trách đón cô, chí là Hà Tâm Hạ.
Chỉ vì lúc đó thị lực của cô quá kém, cũng không quan sát cẩn thận bộ dạng của cô ấy, thì ra cô ấy chính là người trong lòng của anh Trịnh.