Du Lăng Thần, sinh ra ở thành phố C, là người nắm quyền tập đoàn Du thị.
Dư Tư Nhạc lướt qua vài lần, ngoài ý muốn nhìn thấy một trang tin tức có lượt xem không cao, Xem ra, chắc là tuần san tin tức tám nhảm.
“Trong anh em nhà họ Du, có một người là đứa nhỏ được nhận nuôi, tin tức cụ thể xin tiếp tục xem bên dưới.”
Dư Tư Nhạc di chuyển trang web xuống phía dưới, ai ngờ lật sang vài trang, không nhìn thấy được tin tức của anh em họ, chỉ đăng mỗi tin một minh tinh nhỏ gây ra chuyện xấu.
Nhớ đến những lời nói của dì Lưu, trong lòng Dư Tư Nhạc dần dần dễ chịu một chút.
Ít nhất Dư Tư Nhạc không có tới mức yêu anh trai ruột của mình.
Sau này, nhất định phải giữ khoảng cách với Dư Lăng Thần.
Ngoài cửa trong, bóng đêm yên tĩnh mịt mùng, trên trời đầy ánh sao sáng lấp lánh.
Dư Tư Nhạc nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, có chút tò mò suy nghĩ... Rốt cuộc ai là người thu dưỡng đứa nhỏ? Nhất định là không phải Du Lăng Thần, người đàn ông này hiện tại là tổng giám đốc của tập đoàn Du thị, toàn bộ tài sản khổng lồ của gia đình đều do một tay anh quản lý.
Nhà họ Du không có đạo lý chắp tay cho người ngoài vào quản lý công việc của gia đình.
Vì vậy mình mới được nuôi dưỡng sao?
Ở nhà bồi dưỡng vài ngày, cả ngày ngoài việc ăn và ngủ, cuộc sống không khác gì một con lợn.
Cầm điều khiển từ xa trong tay, Dư Tư Nhạc nhàm chán đổi kênh ti vi để giết thời gian.
Thấy dì Lưu cởi tạp dề, đi ra ngoài, cô lập tức đứng lên, ném điều khiển ti vi trên ghế sô pha: “Dì Lưu, còn và dì ra ngoài đi dạo.”
“Tôi ra ngoài mua đồ ăn, không phải đi chơi, nếu tiểu thư ở nhà nhàm chán, có thể xem ti vi, tôi đi rồi sẽ trở lại.” Dì Lưu xoay người mang giày vào.
Phim truyền hình có gì hay? Dư Tư Nhạc tâm lý không phải là một người mười sáu mười bảy tuổi, tâm lý của cô là người trưởng thành, cô không có hứng thú đối với những phim tình cảm Hàn Quốc.
Nhanh chóng chạy lên quầy giày phía trước, lấy một đôi giày mang vào, mặc kệ cho dì Lưu ngăn cản, cô tìm cách chạy ra ngoài.
Một thời gian dài không ra ngoài dạo phố, Dư Tư Nhạc cảm thấy trên người đều móc meo theo thời gian.
“Bệnh của con cũng không nặng lắm, là chó thì phải dẫn ra ngoài đi dạo, huống chi còn là người nha. Con còn có thể xách giúp dì Lưu vài cái túi to, thêm một người giúp đỡ thì được nhiều hơn, nói không chừng có thể nhanh chóng trở về nấu ăn.”
“Cái gì mà chó với người, tiểu thư đừng ví dụ loạn như vậy.” Nghe cô nói chuyện lộn xộn, dì Lưu dở khóc dở cười.
Ngôi biệt thự được xây dựng ở lưng chừng núi, vùng này không có trạm xe buýt, cũng không có một chiếc xe tắc xi. Nhà họ Du có lái xe tư nhân, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, gọi là đến.
Rất nhanh xe đã vào nội thành, một thành phố lớn nhộn nhịp, có thể làm cho người dân ý thức được là mình còn sống.
Cửa sổ xe được hạ xuống một nửa, ngọn gió thổi vù vù vài, lướt qua các loại cửa hàng hai bên đường.
“Tiểu Vương, câu đến bãi đậu xe chờ tôi và tiểu thư, chúng tôi đi mua đồ xong sẽ trở lại.” Dì Lưu mở cửa xe cho Dư Tư Nhạc, nói với người lái xe.
Siêu thị này là khu mua sắm lớn nhât nơi đây, dì Lưu băng qua con đường quen thược đưa Dư Tư Nhạc đến khu vực chuyên thức ăn.
“Dì Lưu cái trắng thật mới, buổi trua chúng ta có thể nấu canh cải trắng.” Dư Tư Nhạc cầm một bắp cải trắng bỏ vào trong giỏ.
“Củ cải cũng được...”
“Còn có rau cần...”
Dư Tư Nhạc hung phấn đi xung quanh chọn thức ăn.
Nhìn bộ dáng co lung linh đáng yêu, quần áo đều là đồ hàng hiệu, cô chen lấn vào đám người đang la hét mua sắm này nọ, khiến cho không ít người chú ý.
Có rất nhiều người lén nhìn cô vào vài lần.
“Tiểu thư, cô đừng chọn rau cải nữa, một chút thịt rồi trở về, nhìn cô gầy như vậy, phải ăn nhiều thịt một chút. Đặc biệt là mấy ngày trước... Cô vừa...” Câu nói tiếp, dì Lưu không thể nói ra, di động trong túi đột nhiên vang lên, bà nhấn vào nút nghe máy: “Alo...”
“Xin hỏi có phải bà Lưu Cầm Tâm không? Chúng tôi ở bệnh viện Hoa Nam, con trai của bà...”
Thật lâu vẫn không thấy dì Lưu trả lời, cô xoay người lại nhìn thất bà đứng chết trân tại chỗ.
“Tiểu thư, trong nhà tôi có chút việc, con trai tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, được đưa vào bệnh viện rồi.” Bà lo lắng để một mình tiểu thư ở lại siêu thị, nhưng mà... Đứa nhỏ ở bên kia lại không có người chăm sóc, chồng bà đi làm ở bên ngoài, bà ở nhà với hai đứa con. Con trai bình thường ở nội trú, bà không cần phải quan tâm, nhưng một khi phát bệnh, bên cạnh lại không có ai chăm sóc.
Dư Tư Nhạc suy nghĩ ít nhiều cũng hiểu được tình trạng trong nhà bà, nhận lấy giỏ hàng trong tay bà, thúc đảy bà: “Dì Lưu yên tâm đi, đợi lát nữa tự con sẽ đến bãi đậu xe.”
“Còn bữa trưa...” Sợ cô không về kịp, dì Lưu chần chứ không muốn đi.
“Con biết nấu ăn.” Khi Dư Tư Nhạc đảm bảo không để bản thân mình đói dì Lưu mới nhanh chóng chạy ra khỏi siêu thị.
Trừ bỏ mua một đống đồ ăn lớn ở bên ngoài, Dư Tư Nhạc còn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Bởi vì trong nhà chỉ có một mình vô ăn cơm, căn cứ vào nguyên tắc lãng phí đáng xấu hổ của mình, cô chỉ xào một vài đĩa thức ăn nhỏ, lại lười làm những món khác.
Bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, Dư Tư Nhạc liền chống lại đôi mắt đén nhánh sâu không lường được.
Dư Tư Thần cởi áo khoác, sau đó ném lên ghế sô pha, xem bộ âu phục này do nhà thiết kế tạo ra không khác gì những món hàng thông thường. Đưa tay lên kéo một cái, caravat đang đeo trên cổ liền lệch ra.
Hỗn độn nhưng không làm mất vẻ đẹp...
Vào nhà cùng với nah, còn có thêm một người.
Dư Tư Nhạc thấy thế, thì chào hỏi: ‘Bác sĩ Trịnh.”
“Tôi không lớn như anh trai cô, trước khi luôn quấn quýt lấy tôi gọi ‘anh Trịnh’ bây giờ đã trở mặt rồi sao?” Trịnh Thiếu Hoa liếc mắt nhing thấy mấy đĩa thức ăn nhỏ trên bàn, lại nhìn thấy Dư Tư Nhạc đang đeo tạp dề, thói quen nâng mắt kính ngạc nhiên nói: “Thiên kim bảo bối nhà họ Du biết nấu ăn sao? Xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi.”
Dư Tư Nhạc tay chân luống cuống nhìn hai người, thầm mắng mình là một tên ngu ngốc... Một tiểu thue nhà giàu mười ngón tay không dính nước không phải làm gì bao giờ, làm sao có thể tự mình xuống bếp chứ?
“Hôm nay dì Lưu có việc riêng nên về muộn, tôi... Tôi ở trên mạng tìm thực đợn, thử xào hai món. Hai người có muốn nếm thử không?” Siwj bị người khác thấy mình nói dối, Dư Tư Nhạc cúi đầu thật thấp, vẻ mặt mơ hồ không rõ.
“Tiểu Nhạc tự mình xuống bếp, làm sao tôi có thể không nể mặt?” Trịnh Thiếu Hoa gắp một miếng củ cải trắng xào, bỏ vào miệng, sao đó nhai vài ngụm “Hương vị cũng không tệ.”
Dư Tư Thần lúc này xoay người lại, liếc nhìn Dư Tư Nhạ một cái. Ánh mắt anh nhìn món ane gia đình trên bàn, nhìn Trịnh Thiếu Hoa ăn ngon lành, nhịn không được cầm lấy đôi đũa gắp một miếng.
Hương vị ngon hơn so với dì Lưu xào, còn mùi vị rất khác biệt.
“Em gái cậu thật đáng yêu, lại còn biết nấu cơm, nhìn thiên kim của những gia đình khác, ai mới không có mắt?” Trịnh Thiếu Hoa nói.
Đáng yêu?
Ánh mắt Dư Tư Thần trở nên thầm trầm, chân mày gắt gao nhíu chặt lại, đó là do cậu không biết cô dùng tất cả công phu đáng ghét đi câu dẫn đàn ông.
Dư Tư Nhạc cũng cảm nhận được hai chữ này không quan hệ gì với mình, cô không phải là đứa trẻ bảu tám tuổi, sao có thể sử dụng hai từ ‘đáng yêu’ để hình dung chứ?
Nhìn Dư Tư Thần và Trinh Thiếu Hoa dùng cách thức thông thạo ở chung, thật rõ ràng, hai người này quen biết nhau thật lâu, là quan hệ bạn bè.