• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa về tới công ty, Du Lăng Thần bắt đầu tiến vào xử lý công việc. Đủ loại công việc phức tạp chi phối hết thời gian của anh.



Dư Tư Nhạc đến bệnh viện An Khang, cô đổi quần áo bệnh nhân, được đưa vào phòng kiểm tra sức khỏe. Mí mắt bị bác sĩ lật đi lật lại vài lần.



Tiếng bước chân vững vàng bên ngoài truyền đến, cửa phòng bị mở ra, Trịnh Thiểu Hoa cầm tờ giấy xét nghiệm đi đới: “Đã có kết quả, hẳn là nguyên nhân của vụ tai nạn xe cách đây bảy năm để lại, bởi vì bị đụng đầy, dẫn đến tái phát, mới có thể khiến thị lực giảm xuống, cần phải nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật.”



Dư Tư Nhạc tựa như đã đoán trước được kết quả, vừa nghe thấy sắp phẫu thuật, không có chút giật mình nào.



Vì sợ điện thoại tìm được vị trí định vị, lúc Dư Tư Nhạc đăng ký, cố ý không mang điện thoại này theo, để ở lại biệt thự. Vì vậy Trịnh Thiểu Hoa mua một cái điện thoại di động giúp cô, đến thẻ sim cũng cố ý thay đổi.



Vừa cúp điện thoại, Dư Tư Nhạc cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.



“Anh Trịnh?” Dư Tư Nhạc nghi ngờ hỏi.



Trịnh Thiểu Hoa thở dài một hơi “Không biết Du thiếu tu luyện phúc khí khì, lại gặp một cô bé ngốc như em.”



“Không, đây không phải là phúc khí của anh ấy, là phúc khí của em”. Dư Tư Nhạc nhoẻn miệng cười, đặt điện thoại di động bên cạnh gối nằm “Anh Trịnh, có thể liên lạc với luật sư giúp em không? Em muốn chuyển một phần tài sản cho anh ấy”.



Trịnh Thiểu Hoa giật mình nhìn về phía Dư Tư Nhạc, tờ giấy xét nghiệm trong tay rơi xuống đất.



“Tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật này chiếm 60%, em không cần tiêu cực như thế”. Trịnh Thiểu Hoa xoay người nhặt tờ giấy lên, ra dấu cho Dư Như Nhạc có thể yên tâm làm phẫu thuật, vì bác sĩ phẫu thuật chính đều là chuyên gia cao cấp.



Dư Tư Nhạc tiếp tục cười khẽ: “Phẫu thuật có mạo hiểm, những lời này là anh nói cho em biết, em cũng muốn để bản thân yên tâm hơn”.



“Được, em muốn tìm luật sư đúng không? Anh sắp xếp cho em”. Trịnh Thiểu Hoa cầm tờ giấy xét nghiệm đi ra ngoài.



Trịnh Thiểu Hoa có quan hệ rộng, cho dù là người ở lĩnh vực nào, anh đều nhanh chóng báo tên được. Anh nói với Dư Tư Nhạc, luật sư đã hẹn, buổi sáng hai người sau sẽ đến bệnh viện gặp cô.



Dư Tư Nhạc lại nói một tiếng cảm ơn, cô thật lòng cảm ơn Trịnh Thiểu Hoa đã nguyện ý ra tay giúp đỡ, nếu không cho dù cô làm bất cứ việc gì, đều hơi khó khăn.



“Em nói quá khách sáo, em nghĩ ngơi sớm đi, thời gian phẫu thuật đã định là năm ngày sau, em cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Trịnh Thiểu Hoa nói cho cô biết mấy công việc quan trọng, ví dụ như trước khi phẫu thuật không được ăn cái gì... Quy định, sau đó nói tạm biệt Dư Tư Nhạc, rồi rời đi.



Đây là phòng bệnh cao cấp của bệnh viện An Khang, thiết bị ngang ngửa với khách sạn, ở rất thoải mái.



Có y ta chăm sóc, mấy ngày nay Dư Tư Nhạc trôi qua cũng không tệ lắm".



Nhưng vừa có thời gian rãnh rỗi, Dư Tư Nhạc lại không tránh khỏi nghĩ đến anh trai. Trong đầu hiện lên cảnh anh trai đang xử lý công việc, cứ như vậy lại nghĩ tới, không biết anh trai có ăn cơm không, ngủ có ngon giấc không.



Mỗi lúc trời tối cô sẽ gọi điện thoại cho Du Lăng Thần một lần, thế này mới có thể làm cô an tâm hơn.



Trong mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều theo sự sắp xếp của bác sĩ, không đi làm kiểm tra, thì chính là truyền dịch uống thuốc.



Mỗi ngày Trịnh Thiểu Hoa đều đến phòng bệnh thăm cô, nhân tiện tâm sự cùng cô.



Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.



“Du tiểu thư, tôi là luật sư cho viện trưởng Trịnh sắp xếp đến đây, tôi có thể vào không?” Người tới rất biết lễ nghi, sau khi gõ cửa vài tiếng, hỏi vào phía trong phòng.



Dư Tư Nhạc chống đỡ người dậy, dựa người vào gối nằm: “Vào đi”.



Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi vào.



“Xin chào, Du tiểu thư”. Đối phương vươn tay, muốn bắt tay với Dư Tư Nhạc “Tôi họ Lý, cô có thể gọi tôi là Luật sư Lý”.



Luật sư Lý lấy túi công văn, lấy một phần văn kiện ra, đưa cho Dư Tư Nhạc: “Tôi đã theo yêu cầu của cô, viết ra một bản chuyển nhượng tài sản, cô có thể nhìn xem.”



Dư Tư Nhạc nhìn tờ giấy rất mơ hồ, cầm tờ giấy lên, gần như chỉ cách đôi mắt hai ba centimet.



Luật sư Lý không ngờ sẽ thấy cảnh tượng như thế, hơi giật mình, sau đó bình tĩnh lại “Du tiểu thư, ánh mắt của cô...?”



“Thị lực giảm xuống”. Dư Tư Nhạc không cảm thấy tự ti, giọng điệu vẫn bình tĩnh đáp.



Lại nói lời nói không thể chọc vào chỗ đau người khác, những lời này luật sư Lý cũng hiểu cuối cùng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.



“Du tiểu thư, cổ phần của tập đoàn Du thị, có giá trị không thể lường được, còn bất động sản trên danh nghĩa của cô, những thứ này có giá trị vài trăm triệu, cô xác định muốn chuyển nhượng cho ngài Du sao?” Tuy ông nghe nói hai người đã xác định quan hệ tình nhân... Cứ như vậy giao toàn bộ tài sản cho đối phương, có thể quá cẩu thả hay không?



“Tôi đã nghĩ thông suốt, cho tôi mượn cây bút”. Dư Tư Nhạc nhận cây bút từ trong tay luật sư “Cảm ơn”.



Những thứ tài sản này không phải của cô, tất cả đều là của vợ chồng Du thị sáng lập ra, giữ lại cho con gái của họ là Du Tư Nhạc. Mà cô chỉ là một linh hồn từ bên ngoài vào, cô không có tư cách kế thừa khối tài sản khổng lồ này, đúng không?"



So với linh hồn tu hú chiếm tổ, anh trai mới là người có tư cách nuôi con hơn.



Hơn nữa... “Một khi chuyển nhượng tài sản trên danh nghĩa anh trai, còn người nào dám nói anh quản lý Du thị danh bất chính, ngôn bất thuận chứ?”



Luật sư Lý bị những lời nói này làm cho hoảng sợ, há hốc mồm không thể tin được.



Dư Tư Nhạc không chút do dự, cầm bút ký tên.



“Cảm ơn ông, luật sư Lý.”



“Không cần cảm ơn.”



Sau đó luật sư Lý cần văn kiện rời đi,



Trong phòng chợt yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức không có bất kỳ giọng nói nào.



Dư Tư Nhạc đưa tay sờ sờ tạp chí trên đầu giường, cầm lên xem.



Mỗi ngày y tá vào phòng bệnh, để một tờ báo, để cho các bệnh nhân giết thời gian nhàn chán.



Trong căn phòng này, chỉ có Dư Tư Nhạc là bệnh nhanh, vì vậy không có người nào tranh giành tạp chí với cô.



Cô run rẩy cầm tạp chí bắt đầu xem.



Chữ to có thể thu hút người khác chú ý, sau khi Dư Tư Nhạc nhìn thấy bỗng chốc trừng to hai mắt, anh hai bắt đầu phản kích?



Trên đầu tạp chí viết “Hai tập đoàn lớn bắt đầu dấy lên sóng gió, Du Lăng Thần khỏi tố tòa án việc đổng sự trưởng Vinh Diệu Huy tập đoàn Dung thị, cố ý xúi giục hung thủ hắt dầu ra đường lớn gây tai nạn giao thông.”



Dư Tư Nhạc chợt nghĩ đến Tưởng Quốc Lương tạo hiện trường vụ tai nạn giao thông, thì ra nhà họ Dung cũng có tham gia một chân?



Bên dưới rất nhiều dòng chữ nhỏ viết, Dư Tư Nhạc cố gắng muốn nhìn rõ hơn, nhưng dù có làm thế nào thị lực cũng không có hy vọng.



Lúc này Trịnh Thiểu Hoa đột nhiên đi vào, trông thấy cô đang xem tin tức đó, nói: “Vào một tháng trước, Du thiếu đã điều tra ra, vụ tai nạn này là do Vinh Diệu Huy xúi giục Tưởng Quốc Lương làm, còn vụ án em bị bắt cóc, cũng không thoát khỏi có liên quan đến ông ta, nếu không làm sao Tưởng Quốc Lương có thể dễ dàng khống chế hành tung của Du thiếu như thế, còn không cần tốn nhiều công sức bắt cóc em trong bữa tiệc.”



Dư Tư Nhạc lẳng lặng nghe “Chỉ có những tin tức này thôi sao?”



“Đương nhiên không chỉ có thế.” Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng lắc đầu “Nghe nói nội bộ tập đoàn Dung thị đang đấu tranh kịch liệt, hiện tại đã trở thành loạn trong giặc ngoài, phần lớn nhân viên cao cấp đều rời đi, tạo ghế trống trong tập đoàn Dung thị. Du Lăng Thần này rất giỏi lợi dụng sơ hở, một khi tập đoàn Dung thị lộ ra kiều lỗ hỏng, thế tấn công của anh ấy từ từ triển khai ra, công kích đối phương đáp ứng không xuể.”



Trong việc kinh doanh tập đoàn Du thị chú trọng nhất là làm đến nơi đến chốn, căn cơ vững chắc, thật sự có người muốn chống lại, muốn phá tan nó cũng chẳng phải dễ dàng gì. Mà tập đoàn Dung thị lại khác, mấy năm trước tập đoàn Dung thị muốn vượt qua tập đoàn Du thị, ngồi trên vị trí đầu ở thành phố C, trong quá trình này lại xem nhẹ rất nhiều chi tiết nhỏ.



Những chi tiết nhỏ này bình thường sẽ không bị chú ý, nhưng một khi gặp chuyện bất trắc, những thứ này xem như chỗ sơ xuất, đã từ từ lộ ra, cuối cùng quyết định thành bại.



Có lẽ lúc này Vinh Diệu Huy đang bận rộn không rời chân, mỗi ngày bận rộn mắng chửi thuộc hạ.



Dư Tư Nhạc chợt cảm thấy hả giận, khoảng thời gian trước Dung Diệu Huy thường hại bọn họ thê thảm, hiện tại đổi lại bọn họ gặp nạn, trong lòng Dư Tư Nhạc rất vui.



Trịnh Thiểu Hoa chỉ vào dòng chữ nhỏ trên tạp chí: “Em nhìn chỗ này viết, Tưởng Quốc Lương cũng thật là ngốc, Vinh Diệu Huy chỉ tùy tiện nói một câu ‘Buổi tối mấy giờ Du thiếu sẽ quẹo qua đường đó’, ông ta thật đúng là làm chuyện điên rồ.”



Có đôi khi, hành vi con người là không thể nói lý.



Dư Tư Nhạc không mở miệng nói chuyện, trong lòng bị những tin tức này làm cho xôn xao.



Mấy ngày nay trong thành phố C hai tập đoàn lớn đều đấu đá anh chết tôi sống, thật nhiều công ty nhỏ nhìn tình hình, đều đứng về phía tập đoàn Du thị.



Du Lăng Thần và Vinh Diệu Huy đều đứng trên mũi dao, mỗi ngày đầu đề tạp chí đều bị hai người họ chiếm cứ.



Trịnh Thiểu Hoa cất kỹ tạp chí “Anh trai em cũng thật có thể làm ầm ĩ, anh dám nói, không quá hai tháng, địa vị của tập đoàn Dung thị bị rớt xuống một nửa.”



Nhưng những thứ này còn kém xa, Du Lăng Thần có tính có thù tất báo, nhất định sẽ đuổi theo tập đoàn Dung thị không tha, đi khi tập đoàn Dung thị hoàn toàn rơi rụng.



Dư Tư Nhạc chỉ nghe tin tức, đã cảm thấy làm người ta sợ hãi. Nhưng vừa nghĩ đến người kia là anh trai mình, lại cảm thấy tự hào gấp bội.



“Tạm thời em đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai làm phẫu thuật rồi, em nghỉ ngơi chú ý sức khỏe cho tốt.”



“Em biết rồi, anh Trịnh.”



...



Mỗi ngày Du Lăng Thần đều bận đến khuya, có đôi khi bận rộn không có thời gian đi nhà hàng ăn cơm, thì gọi thư ký Tôn mang cơm hộp đến cho anh.



Vừa trở lại biệt thự, anh tắm một cái, rồi lên giường nằm ngủ.



Sám hôm sau, xuất phát từ thói quen, Du Lăng Thần rời giường sớm. Rót một cốc cà phê, vừa xem tạp chí, vừa nghe tin nhắn kiểm tra điện thoại cố định.



Ở phía trước là một vài tin nhắn vô ích, không có gì đáng giá.



“Xin hỏi ngài Du có ở đây không? Nếu như ngài về đến nhà, xin cho tôi một cuộc điện thoại. Tôi là chủ nhiệp lớp của Dư Tư Nhạc, cô ấy đã xin nghỉ nửa tháng, chúng tôi không thể liên lạc với cô ấy được để đóng tiền học phí.”



Ngón tay Du Lăng Thần đang lật tạp chí chợt dừng lại, xin nghỉ? Đóng học phí?



Trong đầu chợt lóe lên tia đầu mối, anh đặt tạp chí xuống, quay lại số điện thoại kia.



Bên kia nhanh chóng có người nghe máy.



“Xin hỏi là chủ nhiệm lớp của Dư Tư Nhạc phải không?” Giọng nói Du Lăng Thần hơi lạnh, có cảm giác áp bức người khác.



“Đúng, là tôi. Ngài Du, trường học có quy định số tiền học phí, em gái ngài vẫn chưa đóng, xin hỏi ngài có rảnh đến trường học một chuyến không? Nhân viên nhà trường hối thúc chúng tôi căng quá, nếu không tôi cũng không muốn gọi điện thoại đến làm phiền ngài.” Chủ nhiệm lớp nói giọng khách khí, đoán chừng là quá sợ hãi vị Boss nào đó lần trước tham gia họp phụ huynh.



Lông mày Du Lăng Thần nhíu lại rất sâu, anh lạnh giọng nói: “Gần đây trường học các người có mở cuộc trao đổi du học sinh không?”



Đối phương dường như bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, liên tục lắc đầu: “Không có, trước đó có mở cuộc trao đổi du học sinh cách đây một học kỳ rồi, sao ngài Du lại hỏi như thế?”



Du Lăng Thần không trả lời vấn đề này, sắc mặt của anh ngày càng nặng nề. Chợt nhớ tới trước khi đi, Tiểu Nhạc cố ý nói cho anh biết, không mang theo điện thoại ra nước ngoài, đến lúc đó sau khi đổi lại số khác, gọi thẳng vào số đó cho cô. Đây tất cả chứng minh Dư Tư Nhạc lấy cớ du học để rời đi, tất cả đều đã giải thích rõ ràng.



“Tôi sẽ gọi thư ký qua đó đóng tiền cho công.” Nói xong, Du Lăng Thần cúp điện thoại, nhanh chóng lên lầu hai.



Anh tìm trong ngăn kéo, lấy điện thoại di động của Dư Tư Nhạc ra.



Sau khi khỏi động máy, anh mở bản ghi chép cuộc trò chuyện trong điện thoại ra, nhìn cuộc trò chuyện cuối cùng của Trịnh Thiểu Hoa.



Đôi mắt Du Lăng Thần ngày càng tĩnh mịch, bỗng chốc như có giông tố sắp đến.



Ngón tay nắm chặt điện thoại, chiếc điện thoại phát ra âm thanh rắc rắc, như sắp bị bóp nát.

Cơn giận đến rất nhanh, vừa tàn nhẫn và khốc liệt.



Du Lăng Thần bấm số điện thoại của Trịnh Thiểu Hoa, vừa đi vừa nói: “Trịnh Thiểu Hoa, có phải cậu có chuyện gì giấu tôi không?”



Trịnh Thiểu Hoa bị những lời này làm cho tay run lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Du thiếu, tôi nào có chuyện giấu anh chứ?”



“Tiểu Nhạc ở chỗ của cậu sao? Cuối cùng cậu và Tiểu Nhạc đang trốn tôi làm gì?” Giọng nói Du Lăng Thần lạnh lẽo, giọng điệu này cho thấy anh đã tức giận đến mức đỉnh điểm rồi.



Trịnh Thiểu Hoa lớn lên với anh hơn hai mươi năm, sao có thể nghe không hiểu lời nhắc nhở của anh?



“Có chuyện gì, đến bệnh viện sẽ biết.” Trịnh Thiểu Hoa hít một hơi thật sâu, cúp điện thoại.



Đôi mắt nhìn vào phòng mổ cuối cùng, Dư Tư Nhạc đang nằm trên cáng, được đẩy vào trong.



“Bác sĩ Khương, bác sĩ Lưu, Tiểu Nhạc giao cho các người.” Trịnh Thiểu Hoa nói với hai vị bác sĩ nước ngoài mặt áo blouse trắng, hai người này đều là chuyên gia có uy tín, nghiên cứu bệnh về mắt.



Trịnh Thiểu Hoa hao tốn không ít quan hệ, mới mời được hai người này về nước.



Một trong hai vị bác sĩ dùng tiếng anh trả lời lại: “Noproblem, Believeme - Please!”



Du Lăng Thần lái xe đến bệnh viện An Khang, hai tay đặt trên tay lái, điện thoại chợt vang lên.



Trên lỗ tai có gắn tai nghe điện thoại, mở miệng nói: “Alo! Có chuyện gì sao?”



“Ngài Du, tôi là luật sư của Dư Tư Nhạc, mấy ngày trước cô ấy có ký tiên một phần văn kiện chuyển nhượng tài sản, xin hỏi ngài có thời gian đến văn phòng luật sư một chuyến không?”



Du Lăng Thần trợt tay lái, suýt chút đâm vào đèn đỏ.



Anh định thần lại, hỏi lại lần nữa: “Ông nói cái gì? Lập lại lần nữa.”



Chuyển nhượng tài sản? Rốt cuộc Dư Tư Nhạc đang giở trò quỷ gì?



Thường được gọi là các luật sư để chuẩn bị những thứ như vậy, nó có nghĩa là một tình hìnhrất nghiêm trọng.



Luật sư Lý theo lời thoại, lập lại một lần. Vừa nói xong, điện thoại chỗ khác truyền đến tiếng tút tút, Du Lăng Thần đã cúp máy.



Du Lăng Thần tăng tốc độ xe, đi thẳng đến bệnh viện An Khang.



Hỏi vài nhân viên y tá đang trực, Du Lăng Thần biết được Trịnh Thiểu Hoa đang ở lầu bảy bên ngoài phòng mổ, sau đó lập tức đi lên bằng thang máy.



Trịnh Thiểu Hoa ngồi trên hàng ghế ngoài phòng mổ, anh mặc áo choàng ngắn màu trắng, lông mày hơi nhíu lại, nhìn vào phòng mổ.



Dự cảm bất thường của Du Lăng Thần ngày càng mãnh liệt.



Đôi giày da đen sáng bóng dừng ở trước mặt Trịnh Thiểu Hoa



Trịnh Thiểu Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên, nâng kính mắt nói: “Anh đã đến rồi?”



Du Lăng Thần một tay nắm lấy cổ áo anh ta, kéo anh ta: “Tiểu Nhạc đang ở đâu hả? Trịnh Thiểu Hoa, quá tam ba bận có biết không hả? Đây là lần thứ hai cậu giấu Tiểu Nhạc.”



Quần áo của Trịnh Thiểu Hoa suýt chút nữa bị anh kéo rách, anh ta tựa như không muốn đấu võ mồm, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, chỉ vào phía phòng mổ.



“Tiểu Nhạc ở trong này, lần này không phải tôi mổ chính.”



Du Lăng Thần tức giận bỗng chốc không thể khống chế, một quyền đánh về phía gò má Trịnh Thiểu Hoa, lực đạo vừa nhanh vừa mạnh, đánh Trịnh Thiểu Hoa ngã nhào trên mặt đất.



Khóe môi Trịnh Thiểu Hoa chảy ra một dòng máu tươi: “Anh đánh tôi cũng vô dụng, Tiểu Nhạc đang làm phẫu thuật.”



Cơn lửa giận bạo phát, Du Lăng Thần đánh liên tục vài đấm vào Trịnh Thiểu Hoa.



Sức lực vừa hung ác vừa tàn nhẫn, một nhóm y tá bác sĩ sợ tới mức chạy đến khuyên can.



Trong lúc hỗn loạn, mắt kính của Trịnh Thiểu Hoa bị ném bay ra ngoài vài mét. May mắn là mắt kính có chất lượng tốt, mối không bị nứt.



Cả nhóm y tá bác sĩ chia nhau kéo Du Lăng Thần và Trịnh Thiểu Hoa ra.



"Tổng giám đốc Du, viện Trưởng Trịnh nói chuyện một chút đi, đây là bệnh viện có bệnh nhân cần nghỉ ngơi.



"Tổng giám đốc Du, xin ngài bớt giậ, có chuyện gì không thể giải quyết được? Đánh cũng không thể giải quyết được vấn đề.



Có người mang mắt kính lại cho Trịnh Thiểu Hoa, sau khi anh ta đeo vào, đẩy mọi người xung quanh ra “Không sao, cứ để cho anh ấy đánh, lần này là tôi nợ anh ấy.”



Mọi người đều do dự, không biết cuối cùng có nên buông tay hay không.



Ngược lại Du Lăng Thần tỉnh táo lại, sửa sang lại vạt áo, giọng nói lạnh thấu xương, lại có thể nghe ra được sự bình tĩnh trong đó.



“Tại sao Tiểu Nhạc lại ở trong phòng mổ? Trịnh Thiểu Hoa, dựa vào tình bạn nhiều năm, ngoan ngoãn nói rõ.”



Sự việc đã bị vạch trần, Trịnh Thiểu Hoa không ngốc đến mức phải tiếp tục nói dối lừa gạt Du Lăng Thần.



“Du thiếu, Tiểu Nhạc đáng để anh quý trọng. Anh biết không? Cô ấy vì không muốn anh lo lắng, đơn giản là vì từ khi bước vào cục cảnh sát, vẫn luôn chịu đựng đáy lòng sợ hãi.” Trịnh Thiểu Hoa chỉ vào phòng mổ, nói: “Đôi mắt của cô bé kia bị giảm thị lực đến không thấy được sự vật, nhưng hết lần này đến lần khác diễn trò giấu anh, tự mình đến đây chữa trị.”



Năng lực chống đỡ của một người có bao nhiêu? Hễ là mổ, ai mà không có người thân đi theo bầu bạn, riêng Tiểu Nhạc thì cô đơn một mình.



“Đến cùng đôi mắt của Tiểu Nhạc bị làm sao vậy?” Giọng nói Du Lăng Thần lạnh đến cực điểm, lần trước đối mặt với việc Dư Tư Nhạc mổ lấy viên đạn ra với tâm trạng không yên, lại nhớ tới lúc đó, thần kinh trong người anh bị giày vò.



“Bởi vì bị động đến bộ não, dẫn đến căn bệnh cách đây bảy năm tái phát, tôi mời bác sĩ nước ngoài về chữa trị cho Tiểu Nhạc, có lẽ có thể diệt được tận gốc không còn tái phát nữa.”



“Cái gì gọi là có lẽ?” Du Lăng Thần bắt lấy hai chữ quan trọng trong lời nói.



Trịnh Thiểu Hoa nâng mắt nói: “Chứng bệnh còn một chút cũng có thể tái phát, hoặc là để lại di chứng khác, những thứ này tôi không thể hứa. Nhưng nếu bây giờ không làm phẫu thuật, qua nửa tháng nửa, tôi chỉ biết Tiểu Nhạc sẽ hoàn toàn không nhìn thấy gì.”



Từng câu nói giống như lưỡi dao, đâm sâu vào trái tim Du Lăng Thần.



Anh gắt gao nhìn phòng mổ, cước bộ dừng lại, không di chuyển nữa.



Y tá xung quanh thấy Du Lăng Thần và Trịnh Thiểu Hoa có vẻ không đánh nhau nữa, đều giải tán đi, ai bận việc nấy.



Ngoài phòng mổ là hai hàng ghế, Trịnh Thiểu Hoa ôm bụng bị Du Lăng Thần đánh một quyền, lực đạo hung ác không chút lưu tình, anh ta đi qua, ngồi trên hàng ghế.



Hai người đàn ông đều không nói chuyện, hành lang yên tĩnh không tiếng động nào.



Thời gian chịu đựng khó khăn như thế, dáng đứng của Du Lăng Thần rất đẹp, từ bóng lưng thẳng tắp, có thể nhìn ra cả người anh đang căng cứng.



Trong hành lang trống rỗng, hai người ngồi ngây ngốc bên ngoài phòng mổ.



Sau sáu tiếng cửa phòng mổ đóng lại thì được mở ra, lúc giường bệnh được đẩy ra, Du Lăng Thần suy sụp đến đên cạnh, xoay người nhìn cô gái nằm trên giường.



Bởi vì bị tiêm thuốc mê, lúc này Dư Tư Nhạc còn trong cơn ngủ say. Gương mặt này tái nhợt thật đáng sợ, không chút huyết sắc nào, nhìn cô gái hít thở suy yếu, Du Lăng Thần đau lòng không thôi.



“Phẫu thuật rất thành công, đừng lo lắng.” Một trong hai vị bác sĩ nói, trước kia ông ta từng học tiếng Trung, tuy phát âm không đúng, nhưng có thể làm người khác nghe hiểu.



Trịnh Thiểu Hoa nói một tiếng cảm ơn, đến bên cạnh giường với Du Lăng Thần, đẩy giường bệnh về phòng bệnh.



...



Gây tê là dựa vào trọng lượng của một người, khoảng một giờ sau, Dư Tư Nhạc mới nhẹ nhàng mở mắt ra, từ trong giấc ngủ tỉnh lại.



Du Lăng Thần vẫn luôn canh giữ bên giường bệnh của cô, anh tay gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Dư Tư Nhạc.



Quanh đôi mắt cô bị quấng một vòng băng gạc màu trắng, che hơn phân nửa gương mặt.



Ngón tay hơi giật giật, hiệu lực của thuốc tê khiến đại não của Dư Tư Nhạc không trong trạng thái tỉnh táo, qua mấy phút sau, mới phát hiện tay mình bị người khác nắm.



Anh Trịnh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này! Cô nghi ngờ chớp mắt, xuất phát từ bản năng muốn rút tay về, nhưng bàn tay kia mang vế chai sần lại nặt chặt tay cô không buông, cô dùng sức vùng vẩy mấy lần, cũng không thể hất ra.



“Là người nào?” Giọng nói cô hơi khàn khàn.



Du Lăng Thần cúi người lên phía trước, môi dán sát vào trán cô đặt nụ hôn lên đó: “Em nghĩ rằng là ai?”



Cô gái nằm trên giường, cả người chợt run lên, rung giọng nói: “Anh hai?”



Dường như rất ngạc nhiên khi Du Lăng Thần xuất hiện, trong chớp mắt đầu óc Dư Tư Nhạc trở nên hỗn loạn.



“Tiểu Nhạc, đây là lần thứ mấy em giấu anh? Sao em lại không nghe lời như thế? Em biết khi anh đứng bên ngoài phòng mổ, có tâm trạng gì không?” Du Lăng Thần bỗng nhiên bừng bừng khí thế, lời nói càng về phía sau càng sắc bén,



Dư Tư Nhạc bị nghẹn nói không nên lời, tiếng nói đến cổ họng thì bị chặn lại. Miệng úp úp mở mở, nhưng vẫn không phát ra âm thanh.



“Biết rõ em ở trong phòng mổ chỉ cách một bức tường, anh lại không thể vào thăm em, em biết ở đây đau bao nhiêu không?” Du Lăng Thần chỉ vào ngực, ánh mắt giống như có thể cắt mấy lớp da của người khác.



Trịnh Thiểu Hoa đứng ở trước cửa, cửa phòng nửa đóng, lộ ra cái khe hở đủ để nhìn thấy tình cảnh bên trong.



Nhìn thấy bộ dáng Du Lăng Thần tức giận đến sôi gan, anh ta thật sự lo lắng vị Boss nào đó không khống chế nổi, bất cẩn xem Dư Tư Nhạc như cái bao cát mà phát tiết. Bất cứ lúc nào anh ta cũng chuẩn bị sẵn sàng xông vào, để phòng ngừa vị Boss nào đó sẽ dùng hành vi bạo lực.



Nhưng sự việc không giống như trong dự đoán của anh.



Du Lăng Thần chợt nâng cằm Dư Tư Nhạc lên, nụ hôn nóng bỏng ập đến.



Giống như muốn dùng nụ hôn này, để thổ lộ cảm xúc nóng nảy trong lòng anh. Lửa nóng bốc lên giống như bão tố ở Đại Tây Dương, nụ hôn nào không thể mềm mại chút nào.



Trong lúc răng môi hai người giao nhau, bức tranh nóng bỏng kia làm người ta không dám nhìn thẳng.



Trịnh Thiểu Hoa chú ý đến thần sắc đau lòng của Du Lăng Thần, dường như đã hiểu được gì, rốt cuộc không lo lắng anh sẽ làm tổn thương Tiểu Nhạc, khép cửa lại rời đi.



Trong Phòng, Dư Tư Nhạc bị hôn đến không thở nổi, nụ hôn bá đạo này tràn đầy tính chiếm đoạt.



Dư Tư Nhạc tạm thời không nhìn thấy sự vật, trái lại, giác quan của cô phóng to mấy lần. Cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi của anh trai càn quét trong khoang miệng cô.



Lửa nóng, lại tình cảm mãnh liệt bắn ra xung quanh.



Chờ sau khi Du Lăng Thần buông miệng cô ra, Dư Tư Nhạc không cầm được thở dốc.



Trời ơi! Cô vẫn đang bị thương, chịu không nổi kích thích lớn như vậy đâu.



“Sau này còn dám lừa gạt anh không?” Du Lăng Thần nắm chặt cằm cô, lạnh lùng nói.



Dư Tư Nhạc không có mở miệng, sau đó lại một nụ hôn ập vào môi cô.



Du Lăng Thần như muốn hủy cô tận xương tủy, mỗi lần hôn nhau đều mang vẻ mãnh liệt bá đạo.



Dư Tư Nhạc thở dốc ngày càng khó khăn, gương mặt cũng đã đỏ bừng.



“Anh hai!” Dư Tư Nhạc vội vàng thở dốc.



Du Lăng Thần tiếp tục hỏi: “Từ nay về sau còn dám làm như vậy không?”



Tuy Dư Tư Nhạc không nhìn thấy sắc mặt anh trai, nhưng cũng tưởng tượng ra được người đàn ông này chắc chắn đang tức giận. Nếu lúc này cô nói “dám”, chỉ sợ sau khi lời vừa ra khỏi miệng, cũng sẽ bị hôn đến sưng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK