Thu dọn sách học xong, Dư Tư Nhạc cầm lấy túi xách đi về phía cổng trường.
Di động trong túi chợt vang lên...
“Alo, anh hai.” Dư Tư Nhạc ấn xuống phím nghe.
“Tiểu Nhạc, quán ăn Hoài Hương vừa làm vài món ăn mới, đêm nay chúng ta đến đó ăn cơm, anh sẽ chờ em ở trường.”
Dư Tư Nhạc vừa đi vừa nói: “Anh hai, anh không cần đến đây, em sẽ gọi Tiểu Vương đưa em đến quán ăn Hoài Hương, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”
“Anh đang trên đường đi rồi, ở lại chờ anh vài phút.” Du Lăng Thần nói tiếp.
...
Sau khi trường tan học, hai bên đường xe cộ tấp nập dừng lại, rồi từ từ ít dần.
Dư Tư Nhạc chờ đợi khoảng mười phút, mới nhìn thấy xe hơi màu đen của Du Lăng Thần.
“Anh hai.” Dư Tư Nhạc mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Du Lăng Thần sờ đầu cô, gật đầu nói: “Đêm nay anh dẫn em đi ăn một bữa thật ngon.”
Đáy mắt Du Lăng Thần xẹt qua một tia sáng khi đạt được gian kế.
Quán ăn Hoài Thương là một quán nổi tiếng nhất ở đây, cũng là sản nghiệp của Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần muốn đặt một phòng ăn riêng, đã bị Dư Tư Nhạc ngăn cản.
Cô nói ăn cơm với những người khác càng có khẩu vị hơn. Phòng ăn nhỏ chỉ có hai người, còn không bằng gói lại đem về biệt thự rồi từ từ ăn, làm gì phải chạy đến đây một chuyến? Đây là ý kiến của Dư Tư Nhạc, mặc dù hơi khác với người bình thường, nhưng mà ngụy biện đôi khi cũng có chút thuyết phục rất lớn.
Đang lúc hai người đang trao đổi nên ăn món gì, vài vị lão tổng đem những túi quà tặng lớn nhỏ, đứng chờ trước cổng nhà Dư Tư Nhạc. Nhìn sắc trời dần dần tối đi, cả đám người càng chờ càng không kiên nhẫn. Lại lo lắng khi bọn họ vừa đi, chủ nhân biệt thự sẽ về, chỉ có thể dặn lại tính tình ngồi canh giữ trước cửa.
“Em nhớ dì Lưu cũng làm việc ở đây, có phải không?” Dư Tư Nhạc múc một muỗng canh, từ từ uống.
“Nước canh em đang uống, chắc chắn dì ấy cũng có phần chế biến.” Du Lăng Thần gắp thức ăn cho cô gái: “Cảm thấy mùi vị thế nào?”
“Rất tốt.” So với nhà hàng mà cô đi nghỉ mát còn ngon hơn nhiều.
“Có vài món ăn mới vừa được đưa ra, thì mời những khách quen đến thưởng thức, gần đây cửa hàng Hoài Thương mua bán càng náo nhiệt.”
Khi Du Lăng Thần nói chuyện rất tự tin.
Dư Tư Nhạc thầm than, người đàn ông này quả thật rất tự tin.
Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn trong thành phố sáng lên như đèn lưu ly. Chỗ hai người Dư Tư Nhạc đang ngồi gần sát cửa sổ, từ tầng 14 nhìn xuống, có thể thu hết cảnh đẹp này vào đáy mắt.
Buổi tối Dư Tư Nhạc rất ít khi ra ngoài, nhìn cảnh đô thị phồn hoa vào ban đêm, có loại cảm xúc Như ngày hôm qua.
Vào lúc này của kiếp trước, cô còn đang kiếm tiền, tăng ca đi?
Trong đó, cuộc sống trở nên tốt đẹp làm Dư Tư Nhạc không nhân ra. Cô thật sợ đây chỉ là một giấc mộng, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào sẽ vỡ tan như bọt xà phòng.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Du Lăng Thần gọi cô, ánh mắt vừa rồi của Dư Tư Nhạc khiến cho anh cảm thấy không thoải mái, giống như... Người đang ngồi trước mắt anh cách xa vài chục cm, anh lại vĩnh viễn không nắm bắt được cô, giống như một loạt ảo ảnh, bạn càng tiến, cô ấy là lùi về sau, thẳng cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt cảu bạn.
Dư Tư Nhạc xấu hổ hoàn hồn: “Không có, em cảm thấy cảnh bên ngoài thật đẹp.”
Đẹp sao? Du Lăng Thần quay đầu nhìn, có lẽ anh nhìn cảnh đẹp ban đêm nhiều rồi, cũng không cảm thấy cảnh đẹp xa hoa trụy lạc có gì hấp dẫn hơn người ở đây.
“Anh hai, thời gian không còn sớm, chúng ta về nhà đi”. Dư Tư Nhạc đã ăn no, nhìn Dư Lăng Thần cũng ăn không nhiều lắm, thì mở miệng nói.
Nhà...
Du Lăng Thần đã bị chữ kia hấp dẫn rồi.
Đúng vậy, hiện tai anh có cảm giác gia đình.
Trong thời gian này, mỗi khi trời tối, hầu như anh đều về nhà, thậm chí có thể nói, anh đã có thói quen sống chung với cô gái này rồi.
Nhưng mà hiện tại... Bọn họ không thể về được.
Mới hơn tám giờ, đám lão già kia tính nhẫn nại rất tốt, đoán chừng vẫn còn ngồi cạnh trước cửa nhà. Thật ra Du Lăng Thần không tính làm khó xử mấy tên lão tổng này, chỉ muốn ra oai phủ đầu bọn họ. Đã có chủ ý đánh lên em gái anh, bọn họ xứng đáng chờ đến sốt ruột.
truy cập❊/
/truyencuatui.net/ để đọc truyện “Chúng ta đi xem phim đi”. Suy nghĩ nửa ngày, Du Lăng Thần nói ra đề nghị.
Gì?
Dư Tư Nhạc ngây người.
Trong ấn tượng của Dư Tư Nhạc, hình ảnh anh hai là một người điên cuồng trong công việc. Lúc anh đề nghị đị xem phim, Dư Tư Nhạc ít nhiều cũng bị cảm thấy khiếp sợ.
Lúc đến rạp chiếu phim, Du Lăng Thần xếp hàng đi mua vé.
Chẳng lẽ anh hai không nên mua hai vé xem phim kinh dị sao? Bất kể như thế nào cũng cảm thấy phim tình cảm không phù hợp với anh hai.
“Anh hai, anh không cần chiều theo ý em, nếu không... Chúng ta đi xem phim kinh dị đi.”
Du Lăng Thần lắc lắc đầu: “Không cần, em thích xem là được rồi, đi thôi, sắp bắt đầu rồi”.
Dư Tư Nhạc rất muốn nói cô không thích xem! Một chút cũng không thích, ai mà thích xem phim cả ngày nói chuyện yêu đương chứ!
Cô tình nguyện xem phim kinh dị!
Nhưng mà, lời này Dư Tư Nhạc không dám nói ra miệng. Anh hai có ý tốt, làm sao cô có thể từ chối được?
Hai người đi vào, tìm được vị trí ngồi xuống.
Bộ phim này rất hot, có rất nhiều bạn trẻ đến xem.
Ngồi trước mắt Dư Tư Nhạc là một đôi tình nhân. Bộ phim vừa bắt đầu không bao lâu, hai người liền trình diễn cảnh hôn nhau, quả thật còn hấp dẫn hơn nhân vật trong phim.
Dư Tư Nhạc xấu hổ kho khan hai tiếng, cố ý làm cho hai người không biết xấu hổ tỉnh táo lại. Vậy mà hai người này vẫn không quay đầu lại nhìn cô.
Cuối cùng Dư Tư Nhạc chủ có thể dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng không ngờ bên phải cách cô hai chỗ ngồi cũng là một đôi tình nhân. Nhưng mà đôi tình nhân này cũng tương đối kín đáo, chỉ nắm tay nhau rồi nhind chằm chằm vào màng hình lớn.
“Đừng để ý bọn họ”. Du Lăng Thần vẫn không cảm thấy khó chịu giống như một hội nghị, vẻ mặt nghiêm túc xem phim.
Dư Tư Nhạc cam thấy không có gì đắc biệt, nhưng đôi tình nhân trước mặt này lại là thật, dù sao cũng không hôn nhau cả đời.
Dư Tư Nhạc lấy liền mua một túi đồ ăn vặt là khoai tây chiên.
Vừa mở màng, cô nhét đồ ăn vặt vào trong miệng: “Anh hai, không phải ở nhà mở công ty giải trí sao? Bên kia thế nào?”
“Có hai tổ kịch đang bước vào giai đoạn quay phim, qua vài tháng nữa, là có khoảng thu nhập rồi”.
A!
Thì ra là đến đây dò la tình địch. Mình nghĩ tại sao anh hai đột nhiên đến đây xem phim, chiêu này gọi là “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Tướng mạo Du Lăng Thần rất xuất chúng, đứng trong một nhóm người, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh.
Luôn luôn đều nhìn kỹ mọi người.
Có rất nhiều nữ sinh ngồi xung quanh lén nhìn anh vài lần.
Dư Tư Nhạc cảm thấy có một người anh như vậy rất vinh hạnh. Vì vậy lúc một cô bé nhìn vào hai người bọn họ, trong lòng Dư Tư Nhạc rất tự hào.
“A... Cậu mau nhìn xem, một đôi này đúng là trai tài gái sắc. Dáng vẻ người đàn ông rất tinh anh, cô gái thì đáng yêu, kết hợp rất tuyệt nha!”
“Đúng vậy, còn đẹp mắt hơn so với nam chính, nữ chính trong phim”.
“Ôi mẹ ơi! Nếu để cho hai người bọn họ đóng phim, tỉ lệ người xem tuyệt đối rất cao”.
...
Dư Tư Nhạc không nghe thấy những lời này, còn buồn bực nhìn trong rạp chiếu phim, có ngôi sao lớn đến đây sao? Cô nhìn xung quanh, phát hiện hai nữ sinh kia đang nhìn cô và anh hai.
Không kịp phản ứng...
Em gái cô! Ánh mắt của mấy người này là sao? Cô và anh hai từ khi nào biến thành tình nhân rồi?