• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi người theo sát đội ngũ, chúng ta đã tới phố đồ cổ. Ở đây có đồ cổ của các triều đại để lại. Mọi người có thể đi tham quan xung quanh, đừng rời khỏi đội ngũ quá xa.” Cô hướng dẫn viên du lịch quơ lá cờ nhỏ, nói to.



Bắp chân Dư Tư Nhạc vô cùng đau đớn, đi một bước là nó đau theo một lần.



Du Lăng Thần phát hiện Dư Tư Nhạc khác thường, lúc bước đi cố ý đỡ cô, cố gắng để cô dễ chịu hơn một chút.



“Đau lắm à? Nếu không thì anh nói với hướng dẫn viên du lịch một tiếng, đưa em về khách sạn nghỉ ngơi nhé?” Anh hỏi.



Cô lắc đầu. Không dễ dàng gì mới ra ngoài du lịch một lần, cô nhất định phải quý trọng cơ hội này. Không biết lần sau được ra ngoài du lịch là lúc nào.



Cô có rất nhiều thời gian nhưng anh hai thì sao? Một năm có thể sắp xếp được nửa tháng đã không tệ rồi.



“Em muốn đi dạo một chút.” Cô nâng bước đi về phía trước.



Quán bán đồ cổ hai bên đường được trang trí theo phong cách cổ xưa. Chỗ nào cũng có bình sứ kiểu triều Thanh, đồ sứ Thanh Hoa đời Minh, còn có rất nhiều bức tranh sơn thủy. Bầu không khí cổ đại tràn ngập.



Ở đây rồng rắn hỗn tạp, mua đồ hoàn toàn dựa vào nhãn lực. Hơi nhìn lầm một chút là mua ngay phải đồ giả, chỉ có thể tự cho là mình xui xẻo thôi.



Dư Tư Nhạc dạo mấy vòng quanh quán đồ cổ, nhìn sơ qua một hồi.



Đồ cổ bày trong quán khá giống đồ thật, tinh mắt nhìn qua thì không khác gì với đồ thật, giá cả cũng cao đến dọa người.



Dư Tư Nhạc nhìn một miếng ngọc bội khắc rồng trong quầy chằm chằm, hỏi Du Lăng Thần: “Anh hai, anh thấy ngọc này thế nào?”



Chất lượng ngọc bội không tệ, màu xanh biếc, rất thu hút ánh mắt.



Ông chủ quán bán đồ cổ làm ăn đã nhiều năm, nhìn người nhìn vật rất tinh, liếc thấy cách ăn mặc của hai người trước mặt chứng tỏ họ là người có tiền, ca ngợi tất cả đồ trong quán là hàng thật một cách uyển chuyển. Ngọc bội này không thể mua được ở chỗ khác, là thứ độc nhất vô nhị.



Vẻ ngoài của Du Lăng Thần rất lạnh lùng, mắt nhìn ngọc bội mấy lần, nói: “Anh không nghiên cứu về đồ cổ.”



Hỏi anh châu báu linh tinh thì anh còn có thể coi là nửa người trong nghề, nhưng về mặt đồ cổ này thì anh rất ít quan tâm.



Ánh mắt Dư Tư Nhạc chần chừ không chắc, đánh giá xung quanh quán bán đồ cổ. Ai biết thứ bán ở đây là thật hay giả? Đừng nghe ông chủ khoe khoang ba hoa chích chòe. Có đôi khi ông ta bán thứ gì đó không chừng là hàng giả. Chuyện đồ cổ vàng thau lẫn lộn còn ít à? Đồ giả công nghệ cao, đảm bảo bạn nhận không ra.



“Ngọc bội này bao nhiêu tiền?” Dư Tư Nhạc tùy ý nói.



Trong đồng tử ông chủ thoáng qua chút vui vẻ, “Thấy cô thích ngọc bội này như vậy, tôi lấy cô ba mươi vạn. Sao? Ngọc bội này qua tay một lần đảm bảo có thể lên tới ba mươi lăm vạn. Tôi nói thật với cô nhé, lúc này tôi đang túng thiếu, nếu không cũng sẽ không bán cho cô dễ dàng vậy đâu.”



Dư Tư Nhạc giương mắt nhìn về phía người đứng sau quầy: “Ông chủ, lần sau lúc ra gia, xin đừng nói qua tay bán lại linh tinh. Bởi gì lời như thế, vừa nghe là biết yếu tố giả dối chiếm đa số. Nếu những thứ này là đồ thật, tùy tùy tiện tiện là có thể bán được ba mươi lăm vạn, ông còn có thể bán rẻ cho tôi à?”



Cô lại quay sang nhìn khay trà cách đó không xa, “Lần sau lúc giả nghèo thì nhớ tìm chỗ giấu bong bóng cá trên bàn đi, sơ hở quá.”



Nụ cười của ông chủ lập tức cứng lại.



Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần rời đi.



Hai người lại đi dạo một lát, Du Lăng Thần hỏi: “Có thích thứ gì không?”



Cô thành thành thật thật lắc đầu, “Xem vài nhà... Phân không rõ là thật hay giả.”



Mua đồ cổ chính là như vậy, trừ khi là đồ cổ ghi giá công khai, nếu không lúc mua bán đều mang theo chút nguy hiểm. Người không biết rất dễ mua phải đồ giả.



“Ở thành phố C cũng có thương nhân buôn bán đồ cổ. Nếu em thích những thứ này thì sau khi chúng ta về sẽ mua.” Du Lăng Thần ôm vai cô, đi về phía trước. Ở thành phố C anh có rất nhiều mối quan hệ, muốn mua vài thứ đồ cổ thật còn không dễ à?



Với động tác ôm vai đỡ lưng Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần càng ngày càng làm thành thục.



Dư Tư Nhạc cũng không quá để ý hành động này, chỉ cho là anh hai có sự bảo vệ nghiêm trọng với em gái.



“Đừng mua riêng cho em. Em cũng không thích đồ cổ cho lắm.” Cô không có trình độ thưởng thức gì, mua về bày trong nhà còn không bằng mua chút đặc sản linh tinh về, có ích hơn.



Lúc Dư Tư Nhạc đi bộ thì hết nhìn đông tới nhìn tây.



Ánh mắt vừa hay nhìn thấy một cảnh thế này.



Một người phụ nữ ăn mặc rất mốt đang xem một pho tượng Phật bằng ngọc phỉ thúy trên quán vỉa hè. Màu sắc của bức tượng Phật bằng ngọc này càng tinh khiết hơn bức trong quán bán đồ cổ, vừa nhìn là biết hàng thật.



Người phụ nữ cho rằng mình nhặt được lợi, cười tới mức không khép được miệng, đưa cho người bán quán vỉa hè một xấp tiền giấy màu đỏ, bảo người bán hàng gói lại cho cô.



Người phụ nữ cầm được đồ liền định bước đi, trong lòng sợ người bán hàng vỉa hè phát hiện thứ mà anh ta bán có giá cao hơn thế này.



Chuyện khiến người khác thấy kỳ lạ xảy ra ngay lúc này...



Rõ ràng Dư Tư Nhạc nhìn thấy người bán hàng vỉa hè lấy ra một bức tượng Phật bằng ngọc từ trong tay áo, bày lên quầy hàng của mình!



Đây là một trò bịp bợm!



Tượng Phật người phụ nữ nhìn trúng đã sớm bị đánh tráo.



“Anh hai.” Dư Tư Nhạc kéo kéo áo người bên cạnh,



Du Lăng Thần cũng nhìn thấy một màn kia, gật đầu với cô.



Cô không thích xen vào việc người khác, cũng không thích lo lắng chuyện bất công của thiên hạ...



Người phụ nữ mua tượng Phật bằng ngọc cũng có chỗ sai. Ngay cả trẻ con cũng được thầy giáo dạy không được ham lời. Đại khái là người chiếm lợi được phân thành hai loại. Loại thứ nhất: Người bán là người ngu ngốc; Còn một loại chính là thả lưới, chờ bạn quăng một đống tiền giấy màu đỏ vào.



Dư Tư Nhạc nhìn mấy lần, định đi vòng qua quầy hàng, không để ý



Ti.



Ai ngờ Du Lăng Thần lại bước, dừng thẳng trước mặt quầy hàng vỉa hè, giơ một tay chỉ bức tượng Phật, lạnh lùng mà nói với người bán hàng: “Đưa bức tượng Phật bằng ngọc này cho tôi xem một chút.”



Bộ dạng người bán hàng lấm la lấm lét, đặc biệt là cặp mắt kia, như thể khuấy tất cả vẩn đục trong đời.



Tướng tùy tâm sinh (tướng mạo sinh ra từ tâm), vừa nhìn liền biết không phải là người tốt.



Người bán hàng vỉa hè vừa làm xong một cuộc buôn bán lớn, bây giờ lại có một thần tài tới, cười thành tiếng, miệng đầy lời nói dối: “Thưa ngài, tượng Phật bằng ngọc này là vật tổ truyền nhà tôi, tôi cũng không biết giá bao nhiêu. Anh xem có thể cho tôi bằng này không?”



Anh ta giơ ngón tay lên, ra dấu “ba” với Du Lăng Thần.



Ba vạn đồng...



Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần không hẹn mà cùng nghĩ.



Xấp tiền mặt mà người phụ nữ ăn mặc rất mốt kia đưa ra có lẽ chỉ chừng một vạn.



Bây giờ người bán hàng vỉa hè lại công phu sư tử ngoạm, hét thẳng lên gấp ba, cho Du Lăng Thần là dê béo à?



Bề ngoài Du Lăng Thần không có chút hoang mang nào. Anh vuốt ve tượng Phật, nhìn thêm vài lần, vừa mở miệng liền ép giá người bán hàng. “Năm ngàn đồng.”



Người bán hàng trợn tròn mắt...



Những người tới xem quầy của anh ta, ai không phải là vội vàng muốn mua tượng Phật bằng ngọc này? Chỉ có mình Du Lăng Thần là muốn ép giá. Rõ ràng ăn mặc dạng chó hình người vậy mà ngay cả ba vạn đồng cũng tiếc. Người bán hàng cho là mình nhìn nhầm rồi. Người này bề ngoài gọn gàng đẹp mắt nhưng thật ra lại là người phùng má giả làm người mập, chỉ là kẻ nghèo rớt mùng tơi mà thôi.



Năm ngàn đồng, dù sao cũng tốt hơn không kiếm được gì.



Trong ánh mắt người bán hàng nhìn Du Lăng Thần có chút khinh thường. “Tôi thấy anh cũng thích tượng Phật bằng ngọc này thật, đồng ý thôi. Tôi bọc lại cho anh.”



Người bán hàng lại muốn dùng cách như trước để lừa tiền.



Rốt cuộc trên mặt Du Lăng Thần hơi thay đổi. Khóe mắt anh khẽ nhếch lên ý giễu cợt rất rõ ràng, đếm năm mươi tờ tiền mặt màu đỏ đưa cho anh ta. “Không cần phải bọc lại đâu, tôi cầm thẳng đi.”



Trong lòng người bán hàng lo sợ, mặt đối mặt với Du Lăng Thần, gấp tới độ định cướp tượng Phật về. “Thứ này rất dễ vỡ, vỡ mất thì phải làm sao? Cứ để tôi bọc lại giúp anh đi.”



Anh ta không nói sai, bức tượng Phật này là vật tổ truyền nhà anh ta. Thứ này bán qua tay ít nhất cũng giá hai ba mươi vạn. Anh ta nhìn trúng suy nghĩ ham của rẻ của mọi người mới mượn tiếng thứ này để lừa tiền.



Du Lăng Thần lui lại từng bước một, ánh mắt có chứa cảm giác như mũi băng lạnh buốt. “Đồ tôi đã mua, tiền đã thanh toán xong, nên xử lý nó như thế nào có vẻ không liên quan gì tới anh nữa.”



Du Lăng Thần nắm tay Dư Tư Nhạc, bước đi.



Người bán hàng nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, miệng kêu ***, nhảy qua quầy hàng đuổi theo Du Lăng Thần. “Con mẹ nó, mày cố tình tới quấy rối có phải không?”



Dư Tư Nhạc tự như rốt cuộc anh cũng biết điều này rồi.



“Ông mày không nợ mày tiền, trả tượng Phật lại cho tao.” Người bán hàng rong không từ bỏ ý định đuổi theo, trong tay còn cầm năm nghìn đồng.



Vẻ mặt Du Lăng Thần không thay đổi, dường như không quá muốn dây dưa với người ta trên đường, giọng càng ngày càng lạnh. “Dáng vẻ này... Có phải cũng không muốn trả lại tiền hả?”



Dứt lời, ngón tay nắm lấy tượng Phật từ từ buông ra, bức tượng không còn gì giữ lại, nhanh chóng rơi xuống đất.



Cú rơi này trăm phần trăm là bể nát.



Rất nhiều người xq nhìn thấy, đều ngừng thở.



Người bán hàng bị dọa sợ tới mức tim hoảng hốt... Đây là ba mươi vạn đó!



Ngày nào anh ta cũng lừa tiền ở đây cũng không kiếm đủ ba mươi vạn!



Anh ta định giơ tay đỡ, tiếc là còn chưa tới gần đã bị Du Lăng Thần một cước đá văng. Vẻ mặt Du Lăng Thần lạnh thấu xương, khí thế bức người rất tự nhiên khiếm tim gan mọi người xq phát run.



Trong lòng Dư Tư Nhạc không nghĩ nhiều như vậy. Cô nghiêng người về phía trước, hơi khom xuống, vững vàng đỡ được tượng Phật.



“Anh hai.” Cô không hài lòng mà trừng anh. “Thứ này đã là của chúng ta, làm hỏng như vậy không tốt lắm đâu.”



Dù gì cũng là tiền đó! Có nhiều tiền mấy cũng không thể lãnh phí đồ như vậy.



Câu “Bát vinh bát sĩ*” rất hay, lấy lãng phí làm hổ thẹn, tác phong này không thể dài được.



"Bát vinh bát sĩ: Là luận thuyết của Chủ tịch Hồ Cầm Đào, nghĩa là “lấy yêu Tổ quốc làm vinh, coi làm hại Tổ quốc là nhục; Lấy việc phục vụ nhân dân làm vinh, coi việc xa rời nhân dân là nhục; Lấy tôn sùng khoa học là vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; Lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; Lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỉ hại người là nhục; Lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; Lấy tuân theo kỷ cương phép nước làm vinh, coi vi phạm luật pháp là nhục; Lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi ăn chơi sa đọa là nhục.”



“Bát vinh, bát sỉ” là luận thuyết của Chủ tịch Hồ Cẩm Đào nghĩa là “lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi làm hại tổ quốc là nhục; Lấy việc phục vụ nhân dân làm vinh, coi việc xa rời nhân dân là nhục; Lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; Lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; Lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; Lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; Lấy tuân theo kỷ cương phép nước làm vinh, coi vi phạm luật pháp là nhục; Lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi ăn chơi sa đoạ là nhục”.



Người bán hàng lau mồ hôi lạnh, vội vàng định cướp lại tượng Phật từ trong tay Dư tư Nhạc, căn bản không để ý tới một cước bị đá đầy nhục nhã.



“Đưa cho tao, trả thứ này cho tao, tiền của chúng mày tao không cần.” Người bán hàng đẩy năm ngàn ra, định đưa trả lại Dư Tư Nhạc.



Cô tránh về bên phải, thoát khỏi hay bàn tay đang với tới của anh ta, “Ông chủ, làm ăn phải chú ý mong muốn của đôi bên. Anh nhận tiền của chúng tôi thì thứ này là của chúng tôi, làm gì có lý thu lại? Nếu anh không nói lý thì chúng ta tới đồn công an, kêu cảnh sát phân xử giúp chúng ta.”



Dư Tư Nhạc tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng, vừa kiểm tra xem tượng Phật có bị ném bể không.



Cô biết người bán hàng giở trò thì sợ nhất là đám người trong đồn cảnh sát.



Anh ta làm ầm ĩ chuyện này tới đồn cảnh sát thì có thể ra được không? Chắc chắn sẽ bị xử tội lừa đảo, sau đó bị giam vào tù.



Người bán hàng nhổ liên tiếp mấy ngụm nước miếng xuống đất, một đống lời chửi mắng tuôn ra từ miệng anh ta.



Rõ ràng anh ta không có can đảm làm ầm ĩ tới đồn cảnh sát. Nhưng tượng Phật bằng ngọc trị giá ba mươi vạn, sao anh ta cam tâm?



“Con mẹ nó, mày chờ đó cho ông. Có can đảm thì đừng đi.” Người bán hàng lấy điện thoại ra gọi, có vẻ là muốn tìm người giúp đỡ.



Dư Tư Nhạc cũng không ngốc, biết người kia là lưu manh, có thể nói lý gì? Cô cũng lấy điện thoại ra, gọi 110, còn cười nói với anh ta: “Đừng nóng vội. Anh gọi xong thì tới lượt tôi.”



Cô cố ý giơ màn hình tới trước mặt người bán hàng, quơ quơ mấy cái.



Người bán hàng giận tới mức trợn mắt dựng mày, chửi bậy một câu tiếp một câu nhưng động tác gọi điện lại dừng lại.



Dư Tư Nhạc ghét nhất là người miệng đầy lời thô tục. Cô cầm tượng Phật, nói: “Anh hai, chúng ta về thôi.”



Cảm giác bị nhìn chằm chằm vào củ khoai nóng bỏng trong tay thật sự không tốt lắm.



Du Lăng Thần lạnh lùng liếc nhìn người xung quanh, tay khoác lên vai Dư Tư Nhạc, nói với cô hướng dẫn viên “Tiểu Nhạc khó chịu”, viện cớ đi về nghỉ trước.



Người bán hàng nhìn bóng lưng rời đi của hai người, giận tới mức sắp nôn ra máu. Anh ta suy nghĩ lại suy nghĩ, trong lòng không cam lòng, cuối cùng vẫn gọi tới dãy số đó, “Alo, là Nhị Hổ hả? Anh chặn hai người ở đầu phố giúp tôi...”



...



Vừa bước ra khỏi phạm vi phố đồ cổ, Du Lăng Thần bỗng dừng chân, hơi bất đắc dĩ mà nói với Dư Tư Nhạc: “Tiểu Nhạc, em rước lấy rắc rối rồi.”



“Sao vậy?” Dư Tư Nhạc vuốt vuốt tượng Phật bằng ngọc trong tay. Chất lượng ngọc này quả thật rất tốt, vuốt lên thấy mát rượi.



Du Lăng Thần hếch cằm, nhìn về phía trước mặt, “Có người muốn đòi đồ của chúng ta.”



Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn ba người đứng cách đó không xa, trong tay bọn họ xách theo gậy gỗ, hung thần ác sát mà trừng mắt.



Quả nhiên là tác phong của đám côn đồ.



“Em không lấy tượng Phật ngọc này thì bọn họ cũng sẽ tìm chúng ta gây rắc rối.” Cô mới không tin người bán hàng đó có thể nuốt trôi cơn tức này.



Huống hồ, người chọc rắc rối trước là anh hai. Cô không ngăn anh lại thì pho tượng Phật này đã rớt thành năm bảy mảnh rồi.



Vẻ mặt Du Lăng Thần không có chút căng thẳng nào. Anh xắn tay áo lên tới khuỷu tay, không hoảng không loạn mà nói: “Đợi lát nữa em đứng xa một chút, đừng để mình bị thương.”



Dư Tư Nhạc ngạc nhiên mà trợn to mắt...



Còn chưa hiểu ý của lời này đã thấy Du Lăng Thần bỗng quấn lấy ba tên côn đồ thành một cục. Động tác của anh rất nhanh, trong nháy mắt chống lại bọn côn đồ, đầu tiên là đập mạnh vào lưng một tên, sau đó lại túm lấy gậy gỗ trong tay hắn, cho hắn một gậy.



Động tác của anh tàn nhẫn, tuyệt không giống người đàn ông cầm bút ngồi trong phòng làm việc thời gian dài.



Ba tên côn đồ biết mình khinh địch, tất cả kết hợp với nhau, ba mặt giáp công.



Dư Tư Nhạc lui lại từng bước một, cố gắng giao chiến trường cho anh hai. Thân thể này quả thực quá yếu đuối, yếu đuối tới mức có chô chỉ thêm cản trở.



“Mẹ mày! Các anh em, đánh cho tao.” Đám côn đồ giơ gậy gỗ, đập về phía Du Lăng Thần.



Động tác của anh rất nhanh nhẹn, duỗi chân quét về phía một tên trong số đó, đạp hắn ngã lăn ra, sau đó lại tấn công hai người kia.



Lúc này bóng dáng cao lớn của Du Lăng Thần khiến Dư Tư Nhạc có cảm giác đầy an toàn.



Tìm đàn ông thì phải tìm người như vậy... Lên được phòng khách, lại đánh thắng được lưu manh, quan trọng nhất là biết kiếm tiền nuôi gia đình, có cảm giác có trách nhiệm.



Không tới mười phút đồng hồ, thắng bại đã được phân rất nhanh.



Ba tên côn đồ ngã trái ngã phải trên đất, từng tiếng kêu đau đớn và tiếng rên rỉ phát ra, gậy gỗ bị ném hết ra cách đó vài mét.



Bởi vì vị trí ở gần đầu phố, không lâu sau đã có một số người tụ tập lại.



Mọi người thấy Du Lăng Thần lấy một địch ba, tất cả đều hò hét thật trâu bò, kích thích hơn cả xem đánh nhau trên ti vi.



Ven đường có một bé trai, sau khi nhìn thấy thì ánh mắt tràn đầy hâm mộ, “Anh thật là lợi hại... Sau này Tiểu Vĩ cũng muốn bắt chước anh đi đánh lưu manh.”



Mẹ cậu bé nắm tay cậu, “Được, ngày mai mẹ sẽ đăng ký lớp học võ cho con.”



Vì vậy, Du Lăng Thần lập tức hóa thành tấm gương của bọn trẻ.



Dư Tư Nhạc đi về phía Du Lăng Thần, lấy khăn giấy ra, đưa cho anh, “Anh hai, anh có bị thương không?”



Vừa rồi anh hai tràn đầy khí phách đàn ông, đẹp trai tới mức không có thiên lý.



Du Lăng Thần nhận lấy khăn giấy, lau mồ hôi trên trán, lắc đầu, nói: “Tới phòng tập thể hình không uổng. Anh không sao.”



Dư Tư Nhạc yên tâm.



Trong đám người ồn ào, Dư Tư Nhạc nhìn thấy người bán tượng Phật ngọc. Vẻ mặt anh ta đầy khiếp sợ mà nhìn Du Lăng Thần, hai mắt đầy tức giận. Ngay cả ba người Nhị Hổ cũng đều bị anh đánh gục, anh ta thật là không còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận ngậm bồ hòn thôi.



Dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng đã lừa gạt được không ít tiền.



Nếu đấu nữa, ầm ĩ tới đồn cảnh sát, chẳng những anh ta không lấy được tượng Phật ngọc về mà ngay cả mình cũng phải ăn cơm tù.



...



Đi theo đoàn du lịch chơi mấy ngày, đêm nào Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng ngủ cùng một giường.



Thói quen là một thứ rất đáng sợ...



Ít nhất, sau lần thứ ba thấy mình nằm trong lòng anh hai, Dư Tư Nhạc thật sự tuyệt không kinh ngạc chút nào. Cô vô cùng bình tĩnh mà dịch tay anh hai ra, đi đánh răng rửa mặt.



Du lịch là chuyện đáng để vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng là một chuyện vô cùng hành hạ.



Chơi năm ngày, chân Dư Tư Nhạc bị cọ tới mức phồng lên.



Đêm qua, anh hai chọc bóng nước ra giúp cô, đau tới mức cô cau mày cả ngày. Sau khi hành trình kết thúc, tất cả du khách ngồi xe bus của đoàn du lịch, bước lên đường về.



Du Lăng Thần sợ vết thương ở chân Dư Tư Nhạc nặng thêm nên rất ít để cô xuống đi bộ. Từ khách sạn ra ngoài, tới lúc ngồi xe bus, toàn là anh ôm cô đi.



Rất nhiều du khách nhìn thấy đều khen ngợi tình cảm của đôi tình nhân này thật tốt. Nhìn người ta yêu đương nồng nhiệt, dựa sát vào nhau kìa.



Tai Dư Tư Nhạc rất thính, rất buồn bực khi nghe thấy những lời này.



A, ai là tình nhân với anh hai? Mắt mấy người kia nhìn kiểu gì vậy...



Có lẽ trong cả đoàn du lịch chỉ có mình Dư Tư Nhạc tin cô và Du Lăng Thần không phải người yêu. Những người khác đã sớm do thám được từ miệng cô hướng dẫn viên, biết chuyện hai người mua vé tình nhân.

Xem xét toàn diện thì lần đi du lịch này rất tốt, rất đáng được người ta nhớ lại.



...



Sau khi về thành phố, ba ngày Dư Tư Nhạc không ra khỏi cửa, vẫn luôn ở nhà ‘Dưỡng thương’. Cho tới khi vết phồng ở chân từ từ chuyển biến tốt cô mới chạy tới siêu thị mua một đống lớn trái cây rau quả.



Chung sống mấy tháng với anh hai, cô từ từ tìm hiểu khẩu vị của anh rõ ràng. Ví dụ như anh hai không



Thích ăn thứ quá cay, cho nên mỗi lần cô xào rau sẽ cố gắng cho ít ớt. Lại ví dụ như anh trai thích ăn sầu riêng. Nhưng Dư Tư Nhạc lại không chịu nổi mùi này. Lần nào anh hai ăn xong cô cũng sẽ giữ vững một khoảng cách.



Cũng không biết tại sao, hình như Du Lăng Thần biết chuyện này, sau đó anh bảo cô đừng mua sầu riêng nữa.



Hôm nay, Dư Tư Nhạc mua một con gà, định về nấu canh uống.



Vừa tới nghỉ hè, cô hoàn toàn trở thành một người rảnh rỗi không có việc gì làm.



Cũng chỉ có nấu cơm làm thức ăn được cho là ‘chính sự’ của cô.



Mặc tạp dề, cô cầm cái muỗng, khuấy trong nồi.



Mùi thơm tỏa ra bốn phía, từng đợt hơi nước bay ra từ trong nồi.



Ánh mặt trời gay gắt, đang giữa trưa, bên ngoài biệt thự, ánh mặt trời chiếu qua tán cây dày đặc, tạo thành từng vệt sáng sáng lớn bằng đồng tiền trên mặt đất.



Dư Tư Nhạc lau mồ hôi trên trán, dùng muỗng múc canh vào bình giữ ấm, định đưa đến công ty cho anh hai. Dù sao sống trong biệt thự cô cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng nấu chút canh gà, an ủi anh hai làm việc cực khổ một chút.



Ngồi lên xe Tiểu Vương lái, hơn nửa giờ sau, Dư Tư Nhạc tới cổng công ty.



Các cô ngồi ở bàn tiếp tân thấy Dư Tư Nhạc, cũng không kinh sợ khi thấy chuyện kỳ lạ. Điểm khác duy nhất là mỗi khi cô tới công ty thì các cô ấy sẽ bày ra thái độ làm việc chính nhi bát kinh. Các cô ở quầy tiếp tân đang trang điểm nên cất son môi thì cất son môi, nên giấu gương nhỏ thì giấu gương nhỏ.



Đối mắt với ánh mắt của Dư Tư Nhạc, tiện thể tặng một nụ cười chuyên nghiệp hoàn mỹ không tỳ vết.



Đồng hồ điểm một giờ chiều, bình thường lúc này anh hai đã ăn bữa trưa xong, đã sắp về công ty làm việc.



Dư Tư Nhạc vội vàng xách bình giữ ấm đi vào trong thang máy.



Cô quen đường quen lối đi tới phòng làm việc của anh hai. Du Lăng Thần đang ngồi trên ghế duyệt tài liệu. Nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch mở anh còn tưởng rằng thư ký Tôn vào, “Không tìm được tài liệu đó à?”



Dư Tư Nhạc ngẩn người, “Anh hai, là em?”



Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Du Lăng Thần từ từ ngẩng đầu lên, “Tiểu Nhạc, em không ở nhà mà nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài làm gì?”



“Trong nhà buồn muốn chết. Anh hai, em mang cho anh chút canh gà, uống chút nhé?” Dư Tư Nhạc bỏ bình giữ nhiệt lên bàn, đổ ra một chén canh từ bên trong.



Vừa mở nắp ra thì mùi thơm bay vào mũi.



Du Lăng Thần buông bút máy ra, xoay ghế về phía Dư Tư Nhạc, giọng điệu hơi có vẻ quở mắng, “Chân khỏi chưa? Sao lại thích chạy loạn như vậy?”



Dư Tư Nhạc tự nhủ, thật nhiều chuyện.



Cũng không thể cả kỳ nghỉ hè cô đều sống trong biệt thự chứ? Đó có khác gì ngồi trong nhà tù đâu.



Đưa chén canh cho Du Lăng Thần, cô nhìn chằm chằm cho tới khi anh uống hết.



Du Lăng Thần chạm vào chén canh thì hơi nhấp một miếng, nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh, âm ấm, mùi vị vô cùng thơm ngon, không ngờ tay nghề nấu canh của Tiểu Nhạc cũng là hạng nhất.



“Mùa hè này em định thế nào?” Biết Dư Tư Nhạc không thích làm người rảnh rỗi không có việc gì làm, Du Lăng Thần tự hỏi có nên sắp xếp một chức vị cho cô làm không? Coi như là tiếp xúc với thực tế xã hội trước khi tốt nghiệp.



Ngoài nguyên nhân này thì để cô đi làm, thời gian ở chung của anh và cô cũng sẽ từ từ nhiều hơn.



Chỉ có sắp xếp Dư Tư Nhạc dưới mắt anh thì anh mới có thể yên tâm.



“Tạm thời còn chưa nghĩ tới.” Dư Tư Nhạc thành thành thật thật mà trả lời.



Du Lăng Thần uống một chén canh xong, thư ký Tôn bỗng đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy Dư Tư Nhạc thì kêu “Xin chào cô Du”.



Dư Tư Nhạc gật đầu với cô.



Thư ký Tôn bỏ một chồng tài liệu đang ôm lên bàn, nói: “Ông chủ, những thứ này chính là sổ sách gần đây về công ty Tinh Thần, ngài muốn xem qua không?”



“Ừ, đặt đó trước đi.” Du Lăng Thần đang cầm chén canh, mí mắt hơi nhướng lên, “Thư ký Tôn, cô có muốn uống một chén không? Đây là canh Tiểu Nhạc tự tay nấu đấy.”



Người thư ký Tôn hơi cứng lại, lắc đầu, nói với Du Lăng Thần: “Không được, ông chủ, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, đi ra ngoài trước đây.”



Ăn canh? Thiên kim tiểu thư nhà họ Du tự mình nấu canh, cô cũng không có can đảm uống. Huống hồ rõ ràng canh gà này là nấu cho Du Lăng Thần. Cướp chén canh với ông chủ, cô ngại mạng quá dài phải không? Trong câu nói kia của anh, yếu tố khoe khoang chiếm phần lớn.



Cô còn không ngốc tới mức cho là thật.



“Tiểu Nhạc, ăn cơm trưa chưa?” Du Lăng Thần tán gẫu câu có câu không với cô.



“Ăn rồi.”



Anh uống một chén canh xong, buông chén xuống, “Đợi lát nữa anh sẽ đi dạo studio, em có muốn đi cùng không?”



Du Lăng Thần biết cô em gái này của anh không có chuyện gì để làm. Nếu đã vậy tốt hơn hết là mình dẫn theo. Bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội ‘vừa gặp đã yêu’, cho nên đổi cách, để ‘lâu ngày sinh tình’ hình như cũng không tồi.



Điều kiện tiên quyết của ‘lâu ngày sinh tình’ là ở bên nhau hàng giờ hàng phút.



Bây giờ Du Lăng Thần hận không thể tìm một sợi dây thừng để buộc chặt anh và Dư Tư Nhạc cùng một chỗ, để tránh cô thừa dịp anh không để ý lại dây dưa không rõ với người đàn ông khác.



Đặc biệt là thằng nhóc Dung Húc kia...



Du Lăng Thần coi anh ta như sói để phòng.



“Em có thể đi ạ?” Dư Tư Nhạc dọn dẹp bình giữ nhiệt, studio... Cô chưa từng đi.



Rất hiếu kỳ làm thế nào để quay được một bộ phim.



“Công ty tinh thần đã đi vào quỹ đạo, gần đây chuyện bên đó đều giao cho Triệu Tần Lâm phụ trách. Anh muốn đi xem anh ta quản lý ra sao.” Nếu không đạt được tiêu chuẩn của Du Lăng Thần, anh định thay người càng sớm càng tốt.



Dư Tư Nhạc tò mò, chớp mắt mấy cái, “Triệu Tần Lâm là ai?”



Trước đây chưa từng nghe nói.



Giọng Du Lăng Thần khựng lại một chút, “Là một họ hàng dòng thứ.”



Lúc trước, người nhà họ Triệu tới đây cầu xin anh, lật ra ân oán mấy đời trước, dây dưa không rõ một trận với anh. Họ nói gì mà người ngoài không bằng người trong nhà, có chỗ để ăn nhờ nhất định phải để lại cho nhà họ Triệu bọn họ.



Du Lăng Thần vẫn luôn không thích quan tâm tới đám họ hàng với nhà họ Du. Bọn họ ai không phải là nhì trúng cái bánh tập đoàn Du thị thơm ngon, muốn chia ột chén canh?



“Triệu Tần Lâm đó là người như thế nào?” Dư Tư Nhạc phát hiện sắc mặt anh hai không tốt lắm.



“Là họ hàng bên mẹ.” Nếu không phải là nhà họ Triệu dùng mối quan hệ đời trước tới dọa Du Lăng Thần thì chưa chắc anh sẽ sắp xếp cho Triệu Tần Lâm vào công ty. Anh khá coi trọng năng lực của người này. Nếu anh ta có bản lãnh thật thì anh nhất định sẽ nâng đỡ.



Du Lăng Thần đã từng phái người đi điều tra lai lịch của Triệu Tần Lâm. Anh ta là một thanh niên bình thường không có khả năng gì. Tuổi khoảng hai bảy hai tám nhưng chưa từng làm chuyện gì đáng để khoe.



Dư Tư Nhạc không hỏi nhiều, trong lòng đoán được bảy tám phần.



Du Lăng Thần lật sổ sách công ty Tinh Thần thì mày càng cau chặt hơn.



“Các khoản có vấn đề?” Dư Tư Nhạc giật mình khi thấy anh hai cau mày, lời bật ngay ra khỏi khóe môi.



Du Lăng Thần khép sổ sách lại, lắc đầu với cô, bình tĩnh mà nói ra ba chữ, “Không có gì.”



Không có gì mà nhăn mày làm gì? Dư Tư Nhạc đang định nói ra.



Du Lăng Thần lại nói tiếp: “Cũng là bởi vì không có vấn đề nên mới đáng để thấy kỳ lạ.”



Lần này cô không nói, chỉ cần là người từng đi làm đều biết vài chuyện. Lúc nhân viên kế toán thống kê các khoản thì đều làm thành hai bản sổ sách. Một bản là sổ sách giả, một bản là sổ sách thật.



Sổ sách đưa tới cho Du Lăng Thần xem nhất định là sổ sách thật. Có thể khiến anh cau mày thì nhất định là có chỗ sơ suất.



Theo những gì Du Lăng Thần tìm hiểu được về Triệu Tần Lâm, người này không có thành tựu gì. Ban đầu anh đồng ý với yêu cầu của nhà họ Triệu cũng là có phần qua loa cho xong. Vị trí anh cho cũng không phải là bất cứ ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện ngồi vào.



Nếu anh không có thực lực đó thì dù hôm nay anh ngồi lên thì ngày mai cũng sẽ bị người khác đẩy bật ra. Du Lăng Thần cố tình sắp xếp như vậy là muốn cho Triệu Tần Lâm biết rõ thực lực của mình, biết bốn chữ ‘biết khó mà lui’ viết thế nào.



Nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng... Công trạng Triệu Tần Lâm lập nên lại không tệ.



Hoặc là nói, sau lưng có giấu bí mật gì mờ ám?



Chuyện này cần phải đi điều tra một chút.



Du Lăng Thần dẫn Dư Tư Nhạc ra khỏi phòng làm việc.



...



Du Lăng Thần không thích làm việc vô ích, lần tới studio này có thể được coi là ‘kiểm tra đột xuất’.



Trên đường đi Dư Tư Nhạc cũng từng hỏi chuyện này.



Anh trả lời, “Nếu nói trước chuyện anh đi tuần tra ra, chờ tới lúc anh đến studio thì thứ nhìn thấy toàn là những thứ giả dối mà họ biểu diễn, vậy còn có ý nghĩa gì?”



Với điều này, Dư Tư Nhạc hiểu rất rõ.



Mỗi lần trường có lãnh đạo tới tuần tra, nhà trường sẽ lập tức phân phó học sinh tổng vệ sinh, hoặc bí mật dặn dò bọn họ mà nói gặp được một số người trong trường thì nhất định phải tích cực mà nói với họ rằng trường học quản lý vô cùng tốt. Tóm lại, chỉ có thể nói tin tốt, không thể nói tin xấu.



Giả dối thì phải làm triệt để.



Giả dối khiến cho người ta rất ghét.



Studio bọn Dư Tư Nhạc tới hôm nay đang quay một bộ phim thần tượng. Nữ chính là một ngôi sao ca nhạc đang nổi tiếng. Đĩa nhạc cô phát hành có lượng tiêu thụ vô cùng lớn. Cũng chính vì thế mà công ty quản lý mới có thể để cô phát triển tới giới điện ảnh thử.



Giới ca sĩ, giới diễn viên, phát triển hai mặt, tương lai khiến người ta hâm mộ biết bao...



Mặt trời chói chang, hơi ấm của ánh nắng mặt trời luồn qua cửa xe.



Ra khỏi xe, trong khoảnh khắc bị ánh mặt trời chiếu sáng, có cảm giác bị bỏng.



Ánh mặt trời quá chói rồi.



Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần sóng bước bên nhau. Từ chỗ họ đứng vừa hay có thể nhìn thấy tổ quay phim đang quay cách đó không xa.



Dưới tán ô lớn bày một cái bàn nhỏ.



Người phụ nữ còn trẻ ngồi trên ghế, trong tay cầm đồ uống ướp lạnh, miệng kêu gào, “Thời tiết chết tiệt, vậy mà còn quay với diễn cái gì? Vừa đứng dưới ánh mặt trời vài phút là chảy mồ hôi, làm hại trang điểm trên mặt tôi trôi hết.”



Người đại diện cầm kịch bản trong tay, quạt phần phật về phía người phụ nữ, đảm nhiệm chức năng của quạt điện.



Người phụ nữ tuyệt không thỏa mãn, than phiền không ngừng.



Đạo diễn và những nhân viên khác đứng hết dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn người phụ nữ chằm chằm, “Cô Lý, một lát cô phàn nàn thời tiết, lát lại phàn nàn trường quay bố trí không tốt, rốt cuộc cô định tới lúc nào mới quay? Bộ phim này yêu cầu nửa năm sau công chiếu, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, làm chậm tiến độ quay, cô không chịu nổi tất cả trách nhiệm đâu.”



Đạo diễn là người đàn ông trung niên vừa lùn vừa mập, tính tình của ông nổi tiếng là điềm đạm trong giới. Phụ nữ có thể khiến đạo diện Vệ nổi giận, nhất định là không tầm thường.



Người phụ nữ hừ một tiếng, như thể không để đạo diễn vào mắt.



“Ông có gì bất mãn có thể tìm giám đốc Triệu mà nói. Ông xem thời tiết quái quỷ này chút đi, ngộ nhỡ phơi khô da tôi thì ông có chịu trách nhiệm không?”



“Giám đốc Triệu” trong lời người phụ nữ hẳn là Triệu Tần Lâm mà cô đã từng nói chuyện với Du Lăng Thần trước đó. Nghe giọng điệu của người phụ nữ này hình như có quan hệ vô cùng tốt với Triệu Tần Lâm? Quá kiêu ngạo, ngay cả lời đạo diễn cũng không nghe.



Đạo diễn không khỏi càu nhàu, hình như đang mắng gì đó.



Đáng tiếc cô đứng quá xa, nghe không rõ.



Lý Hi Vi lại hoàn toàn bị chọc giận, đập bốp cái ly trong tay xuống bàn, mắng đạo diễn: “Đại đạo diễn Vệ, nếu ông nói mọi việc đều đã được quyết định, Lý Hi Vi tôi cũng không sợ mất mặt hả? Ông nói tôi còn không bằng ngôi sao hạng hai à? Lời này là có ý gì? Có bản lãnh thì ông mời người khác tới quay. Tôi không tin ông có thể tìm được người giỏi hơn tôi.”



Lửa giữa hai người lập tức bùng lên.



Du Lăng Thần đứng xa xa nhìn, dường như không định ra mặt giải quyết, cũng không biết trong lòng anh nghĩ gì, ánh mắt rất lạnh lẽo.



Lúc này, điện thoại di động của anh bỗng vang lên. Anh cúi đầu nhìn màn hình, xoay lưng vừa đi vừa nói.



Cuộc chiến mắng nhau giữa đạo diễn và Lý Hi Vi rất quyết liệt, chuông điện thoại của Du Lăng Thần gần như bị át đi, không ai nghe thấy.



“Lý Hi Vi cô thật xem mình là đại minh tinh à? Ngôi sao nào mà tôi gặp từ khi làm đạo diễn tới nay kém cô? Cho là mình leo lên giường Triệu Tần Lâm thật thì cô liền có chỗ dựa, có thể tùy ý mà khinh người à?” Đại diễn Vệ gân cổ nói: “Tôi cho cô biết, bộ phum này có cô không có tôi. Ngày mai tôi sẽ nói với Triệu tân Lâm. Anh ta mời ai quay thì mời.”



Nếu không phải thù lao của tập đoạn Du thị khá cao thì Vệ Hâm ông còn chẳng thèm quay bộ phim này.



Nhưng chỉ vì thù lao mà bảo ông hợp tác với diễn viên không có thiên phú như Lý Hi Vi này thì cũng không thể. Ông chưa tới mức vì tiền mà đập nát danh tiếng của mình.



Sau khi công chiếu, nếu thu được tỷ lệ xem không cao, rất dễ khiến ông xuống dốc không phanh trong giới. Huống hồ Lý Hi Vi không có chút kỹ năng diễn xuất nào, bảo cô ta quay MV vài phút thì còn miễn cưỡng OK, nhưng quay phim nhiều tập, một tập hơn bốn mươi phút thì cô ta có khả năng à?



“Lời này là ông nói đấy nhé, đạo diễn Vệ. Lý Hi Vi tôi không tin không có ông chỉ đạo thì tôi không thể nổi tiếng.” Cô ta kéo người đại diện đi.



Du Lăng Thần nói chuyện điện thoại xong, đang đi về phía bên này, thấy cuộc chiến mắng chửi đã xong, lạnh giọng hỏi: “Các người ồn ào xong chưa?”



Giọng lạnh như băng vô cùng có sức uy hiếp.



Gần như là trong khoảnh khắc Du Lăng Thần nói, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.



Vệ Hâm nhận ra anh trước, chào hỏi: “Du tổng, sao anh lại tới đây?”



Một màn vừa rồi chẳng lẽ đều bị anh thấy hết?



Du Lăng Thần ôm vai Dư Tư Nhạc đi tới trường quay, cầm kịch bản lên lật lật: “Quay tới đây rồi?”



“Cảnh thứ mười lăm rồi.” Đạo diễn Vệ trả lời.



Du Lăng Thần lật xem kịch bản rất nhanh.



Anh quanh năm xử lý các loại tài liệu, điều này trực tiếp thúc đẩy khả năng đọc của anh lên gấp nhiều lần.



Kịch bản này là phim truyền hình điển hình, kể chuyện cô bé Lọ Lem gặp gỡ phú nhị đại.



Du Lăng Thần chỉ lập vài tờ rồi gấp lại, ánh mắt nhìn về phía Lý Hi Vi, đánh giá cô ta vài lần từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô vừa định rời đi?”



Lý Hi Vi bỏ tay người đại diện ra một cách nhanh chóng, đứng trước mặt Du Lăng Thần lần nữa: “Du tổng, anh nhìn lầm rồi, tôi không có ý này.”



“Bây giờ cô có thể đi, sẽ không ai giữ cô lại.” Ý trong lời của Du Lăng Thần rất rõ ràng.



Chỉ cần Lý Hi Vi bước một bước thì tuyệt đối không có vai diễn của cô ta trong bộ phim này.



Vệ Hâm nhìn cô ta với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, hơi có ý châm biếm. Địa vị của Triệu Tần Lâm có cao tới đâu trong công ty Tinh Thần thì trên đầu anh ta cò có boss Du Lăng Thần đè. Du Lăng Thần nói một câu, Triệu Tần Lâm ngay cả rắm cũng không dám thở. Mất đi Lý Hi Vi không đầu óc cho rằng có Triệu Tần Lâm làm chỗ dựa này, sau này Tinh Thần bước lên đại lộ vinh quang cũng bảo đảm hơn.



Vẻ mặt Lý Hi Vi lần lượt thay đổi, vội vàng lắc đầu tỏ vẻ cô ta không định đi.



Du Lăng Thần đi vào tán ô, kéo ghế, ngồi xuống với Dư Tư Nhạc.



Anh bắt chéo chân mà nói: “Đạo diễn Vệ, quay tiếp có vấn đề gì không?”



“Đương nhiên không có.” Đạo diễn Vệ ít nhiều biết được phong cách của Du Lăng Thần, không dám đắc tội vị siêu cấp đại boss trong giới thương mại này.



Vẻ mặt Lý Hi Vi hoàn toàn khác với anh.



Lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân mật với anh, nhìn thấy anh, trong mắt liền lộ ra tinh quang tính toán. Cô ta vừa bảo người đại diện đi mua đồ uống, vừa tìm đủ đề tài tán gẫu với Du Lăng Thần.



Từ đầu đến cuối Du Lăng Thần không hề để ý tới cô ta, ngược lại lại tán gẫu không ít chuyện với Dư Tư Nhạc.



Dư Tư Nhạc phân tâm nhìn ánh mắt Lý Hi Vi. Người phụ nữ này niềm nở quá rõ ràng. Xét về tâm cơ thì người phụ nữ này đúng là không đủ tư cách so với Khâu Mẫn.



Khoảng mười phút sau, lại có một người đi vào studio. Một người đàn ông tuổi không chênh Du Lăng Thần là mấy đi vào. Dáng người anh ta hơi mập, mặc Âu phục hơi không hợp, như thể muốn xé rách Âu phục ra vậy.



“Anh Du, sao anh tới studio mà không nói một tiếng cho em biết? Nếu không có người nhìn thấy anh rồi gọi cho em, em cũng không biết anh tới đây.” Người đàn ông ngồi vào cạnh Lý Hi Vi, mắt nhìn về phía Dư Tư Nhạc mấy lần, dường như là lần đầu tiên thấy cô.



Anh ta khẽ nháy mắt. Thấy vậy, Dư Tư Nhạc rất khó chịu.



Cô nghiêng mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt Triệu Tần Lâm.



Trong mắt Du Lăng Thần mang theo ý cảnh cáo.



Triệu Tần Lâm bị dọa sợ, thu ánh mắt lại, không dám nhìn về phía cô nữa.



Người gọi điện cho Du Lăng Thần trước đó chính là Triệu Tần Lâm. Không ngờ mới hai mươi phút mà người này đã tới studio rồi.



Ấn tượng của Du Lăng Thần với anh ta không tốt lắm, đặc biệt là ánh mắt nhìn Dư Tư Nhạc vừa rồi của anh ta khiến anh rất khó tha thứ.



Dư Tư Nhạc lơ đãng ngoảnh lại, thấy dưới gầm bàn, tay Triệu Tần Lâm đang sờ soạng đùi Lý Hi Vi. Động tác của anh ta không kiêng dè chút nào, vừa sờ vừa bóp đùi Lý Hi Vi.



Mẹ kiếp, em gái anh! Người này chính là kẻ háo sắc bại hoại!



Nhớ lại ánh mắt anh ta nhìn mình, cô nổi giận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK