Phải miêu tả Dư Tư Nhạc thế nào bây giờ?
Lễ phục màu trắng tinh khôi vô cùng hợp với dáng người. Dáng người xinh xắn lung linh được bao lại thật chặt, trên mặt phơn phớt đỏ. Khuôn mặt ngây thơ tỏa ra hơi thở thanh xuân.
Cho tới nay, Du Lăng Thần đều biêt Dư Tư Nhạc là mỹ nhân bại hoại. Nhưng... Chỉ riêng lần này, anh mới đánh giá thiếu nữ trước mặt một cách nghiêm túc.
Đúng! Chỗ hấp dẫn người ta nhất là đôi mắt trong veo sáng ngời.
Không mang theo chút tạp chất, tựa như hòn đá quý lộng lẫy nhất trên thế giới này.
Khom lưng nhặt tờ báo lên, Du Lăng Thần cố gắng che giấu đáy lòng đang nảy lên một cách bất thường, “Thư ký Tôn, nắm vững thời gian trang điểm cho cô ấy đi.”
Vẫn trang điểm?
Dư Tư Nhạc hơi nhíu hàng mày thanh tú lại. Kiếp trước cô cùng lắm chỉ xoa chút kem dưỡng ẩm, trang điểm chính đáng là chuyện chưa từng có.
Để mặc thư ký Tôn bôi quét lên mặt mình, Dư Tư Nhạc duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, không từng thay đổi.
Vẽ mi mắt xong, thư ký Tôn thu hộp trang điểm lại, “Ông chủ, ngài nhìn xem có hài lòng không?”
Da của Dư Tư Nhạc rất hồng hào, chỉ đánh chút phấn, tùy tùy tiện tiện vẽ mắt, như vậy đã đủ rồi.
“Anh nhìn kỹ một chút.” Du Lăng Thần xoay mặt Dư Tư Nhạc qua, hai người mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần, chỉ khoảng mười phân.
Trái tim nhỏ bé của Dư Tư Nhạc không khống chế được mà đập thình thịch...
Thậm chí cô có thể đếm rõ anh Sở có bao nhiêu sợi lông mi.
“Cũng tạm, nhưng Tiểu Nhạc mà đánh mắt màu hồng nhạt thì sẽ đẹp hơn.”
Anh nắm lấy thời gian, đã tới lúc nên ra cửa, “Hôm nay coi như thôi, lần sau đánh mắt màu hồng nhạt. Chúng ta tới buổi đấu giá.”
t r u y e n c u a t u i n e t
Du Lăng Thần buông mặt Dư Tư Nhạc ra, kéo giãn khoảng cách.
Tần suất đập của trái tim nhỏ bé của Dư Tư Nhạc dần dần khôi phục bình thường...
Quả nhiên, ở quá gần trai đẹp sẽ khiến người ta thấy khó thở.
...
Bởi vì buổi đấu giá từ thiện nên có rất nhiều nhân sĩ tầng lớp trên cũng sẽ tham gia.
Lúc Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc bước vào, khách khứa đã ngồi đầy bên trong.
Trong đó cũng có không ít người quen. Lưu tổng ngồi ngay hàng thứ hai. Bất ngờ là Dư Tư Nhạc còn thấy Dung Húc... Người lần trước hại cô thảm.
Đúng lúc đó, Dung Húc cũng quay qua bên này, đối mắt với Dư Tư Nhạc, hừ một tiếng đầy giận dữ, ngoảnh đầu sang một bên.
“Nghe nói tập đoàn Du thị cho tập đoàn Dung thị một gậy à? Có phải thật vậy không?” Một giọng nói rất nhỏ vang lên ở một góc gần đó.
“Chẳng phải vậy à? Hai ngày nay rất gay gắt, rất nhiều hạng mục hợp tác bị cắt, hai tập đoàn như đang đánh nhau, như thể muốn bóp chết đối phương.”
“Suỵt... Ông cụ Dung nhìn sang kìa.”
...
Giọng nói từ từ nhỏ lại.
Rốt cuộc trái tim của Dư Tư Nhạc không có cách nào mà bình tĩnh nổi.
Ông cụ ngồi bên cạnh Dung Húc nhìn Dư Tư Nhạc chằm chằm, nở nụ cười được gọi là hòa nhã, tựa như đang chào cô.
“Ông ta là ông nội của Dung Húc.” Du Lăng Thần nói.
Người phụ trách quản lý tập đoàn Dung thị!
Dư Tư Nhạc kinh ngạc nhìn ông cụ kia vài lần. Mái tóc bạc phơ nhưng tinh thần rất hăng hái, ánh mắt sắc bén như chim ưng săn mồi.
Du Lăng Thần nắm tay Dư Tư Nhạc, đi theo con đường nhỏ bên cạnh hội trường, “Chúng ta lấy thẻ đăng ký trước.”
Dư Tư Nhạc không hiểu lắm về quy trình của buổi đấu giá, tất cả đều do Du Lăng Thần quyết định. Đi tới trước một bàn làm việc, có nhân viên chuyên phụ trách đăng ký quyên tặng đồ cho buổi đấu giá.
Lấy quà ông tổng đưa hai ngày trước ra, đưa cho nhân viên.
“Vẫn là Du tổng hào phóng, xem chừng những thứ này có thể đáng không ít tiền.” Nhân viên nhận đồ, nhìn thật kỹ.
Du Lăng Thần không trả lời.
Dư Tư Nhạc cũng im lặng. Dù sao những thứ này cũng không phải bọn họ tốn tiền mua. Chiêu này hẳn nên gọi là ‘Mượn hoa hiến Phật’...
Sau khi quyên tặng toàn bộ đồ, Du Lăng Thần dẫn Dư tư Nhạc vào chỗ ngồi đã được sắp xếp.
Chỗ ngồi đều do người của buổi đấu giá sắp xếp, đây là dùng tài lực và địa vị xã hội của mỗi vị khách để phân.
Người ngồi bên phải Dư Tư Nhạc chính là ôn nội của Dung Húc.
Thật đúng là chứng thực cho câu nói kia... Không phải oan gia không đụng đầu.
Dư Tư Nhạc đã đặc biệt tìm hiểu về tập đoàn Dung thị. Đây là một công ty vô cùng có thực lực, ở thành phố chừng vài chục năm vẫn luôn nằm ở vị trí dẫn đầu. Thực lực dường như ngang nhau với tập đoàn Du thị.
Mấy năm gần đây bị tập đoàn Du thị đè đầu, ngoài mặt thì không có gì nhưng trên thực tế vẫn hơi căm ghét tập đoàn Du thị.
Nhưng Dung Diệu Huy không có tầm nhìn xa như Đào Thanh Úc. Cho dù không chào đón Du Lăng Thần cũng sẽ không xung đột chính diện với anh. Người này... Thích dùng âm mưu, hơn nữa còn là một kẻ hai mặt tiêu chuẩn. Anh có quyền có thế thì sẽ qua lại thân thiết với anh. Không quyền không thế thì anh ta lập tức chọn cách chiếm đoạt công ty của anh.
Có chuyên gia đấu giá đang giới thiệu từng thứ quý báu một trên bục.
Rất nhiều người cũng lần lượt giơ bảng đấu giá.
Nụ cười trên mặt Dung Diệu Huy rất hiền lành, nhìn qua Dư Tư Nhạc, “Cô Du, có thứ gì đó vui vui không? Nói cho tôi biết, tôi đấu giá tặng cô.”
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên, không khỏi nhìn ông, “Không thích thứ gì cả.”
Thiên hạ không có bữa cơm không phải trả tiền, huống hồ Dư Tư Nhạc không biết Dung Diệu Huy, sao dám nhận quà của ông?
Khóe môi Du Lăng Thần nhếch lên thành nụ cười lạnh, “Ông cụ Dung, Du Lăng Thần tôi không thiếu tiền, Tiểu Nhạc thích quà gì tự nhiên tôi sẽ mua tặng cô ấy.”
“Ông nội, người ta không cảm kích, ông cần gì lấy mặt lạnh dán mông nóng? Ông mua đồ tặng cô ta, còn không bằng cho con tiền xài.” Dung Húc trừng Du Lăng Thần đầy ghét bỏ.
Anh ta còn ghi hận vụ Du Lăng Thần cầm chai rượu đập anh ta, làm hại tới bây giờ trán anh ta vẫn phải quấn băng.
“Tiểu Húc!” Dung Diệu Huy quát đầy nghiêm nghị, “Sao không lễ phép với Du tổng? Lần trước đùa với cô Dư lớn như vậy, con cũng có lỗi, đấu một thứ tặng cô ấy, có gì không nên à?”
Dư Tư Nhạc cau mày bất mãn, chuyện uống thuốc lớn như thế mà tới miệng Dung Diệu Huy lại thành trò chơi?
Dung Diệu Huy tỏ vẻ phách lối. Ông biết rõ mình đuối lý nhưng cứ thiên vị, không chịu thừa nhận.
Bởi vì tập đoàn Dung thị bị mất mặt bởi chuyện này, ông mà cúi đầu thì sẽ khiến người khác càng tin hơn... Tập đoàn Dung thị thấp hơn tập đoàn Du thị một bậc. Cho nên thà rằng ông đấu tới cùng với tập đoàn Du thị, cũng không chịu đứng ra xin lỗi.
“Lần trước là trò chơi? Vậy lần sau nếu ra tay thật thì chẳng phải Tiểu Nhạc sẽ bị các ông hành hạ rất thảm hả?” Lời này của Du Lăng Thần không giữ lại nửa phần tình cảm.
Mấy ngày nay hai nhà đấu đến mức khói thuốc súng mù mịt, cũng đều có tổn thất không nhỏ.
Dung Diệu Huy vô cùng bội phục cách làm diệt kẻ địch một ngàn thì tự tổn hại tám trăm này của Du Lăng Thần.
Tuy ông tiếc những tổn thất này nhưng thể diện quan trọng hơn tiền nhiều. Ông đang đánh cuộc với Du Lăng Thần, xem ai có thể kiên trì tới cuối cùng.
“Thật ra Tiểu Húc rất biết đều. Chẳng qua là lần trước chơi hơi quá thôi. Cô Dư ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Nó là một đứa bé ngoan không tệ.” Dung Diệu Huy vẫn mặt dày như cũ, dát vàng lên mặt Dung Húc.