Dư Tư Nhạc tìm sách bài tập hè, bỏ vào trong túi xách.
Đã lâu không xem sách giáo khoa... Dư Tư Nhạc rất nhớ cảm giác này.
Du Lăng Thần ngồi trong xe chờ đợi, vừa nhìn thấy Dư Tư Nhạc kéo túi xách bước vào, lập tức phân phó Tiểu Vương: “Lái xe.”
Tiểu Vương lái xe cho nhà họ Du hơn mười năm, nên rất hiểu rõ tính cách của Du Lăng Thần.
Trên đường đi rất thức thời làm không khí, nghiêm túc chăm chú lái xe.
Trong xe rất yên tĩnh, không có người nói chuyện.
Trước kia, tiểu thư và Du thiếu ngồi chung xe, cái gì cũng đều nói, sau khi lên xe, vẫn luôn nói đến khi xuống xe.
Sao hôm nay lại không tán gẫu rồi? Tiểu Vương thầm nghĩ.
Càng đến gần cổng chính của trường học, xe hơi đậu càng nhiều.
Vì giao thông hơi tắc nghẽn, nên xe di chuyển khó khăn một chút, sau vài phút, mỗi chiếc xe mới có thể di chuyển lên một đoạn đường ngắn.
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, thỉnh thoảng ánh mặt trời chiếu vào trên kính chiếu hậu, chói sáng làm cho người đi đường mở mắt không ra.
“Tiểu Vương, đừng đậu xe trong trường, đến chỗ đậu xe cũ đi, tôi và anh hai đi vài bước là đến trường học, để tránh bị tắt nghẽn, nửa giờ sau mới có thể di chuyển được.” Dư Tư Nhạc mở cửa xe bước ra ngoài.
Du Lăng Thần dùng một tay mở cửa xe, theo Dư Tư Nhạc xuống xe.
Trường học này vẫn có tiếng ồn như trước, rất nhiều học sinh đi cùng bạn học, đều bán tán kỳ nghỉ hè trôi qua như thế nào.
Dư Tư Nhạc đứng nơi đây nhìn không khí cảm thấy rất vui vẻ, tim cũng ngày càng đập nhanh.
“Đi thôi.” Du Lăng Thần thân mật khoát tay lên vai Dư Tư Nhạc.
Trước kia thường làm động tác này, khiến cho Dư Tư Nhạc trong chớp mắt căng cứng người.
Dư Tư Nhạc rút khỏi tay anh trai mình, bước nhanh lên trước mặt anh.
Sau khi Du Lăng Thần phát giác sự khác thường của Dư Tư Nhạc, chân mày hơi nhíu lại. Tiểu Nhạc đang cố ý tránh anh?
Tâm Du Lăng Thần từ từ trầm xuống, từ sáng đến giờ, biểu hiện của Tiểu Nhạc hơi kỳ lạ, là vì sao? Lúc đầu anh nghĩ rằng Tiểu Nhạc bối rối vì chuyện đêm qua, nhưng quan sát đã lâu, Du Lăng Thần lại cảm thấy không giống như vậy.
Tám giờ sáng
...
//truyencuatui.nEt/
Mỗi lần lên một lớp, phòng học sẽ thay đổi một lần.
Dư Tư Nhạc chào hỏi bạn bè xong, cất bước đi về phía phòng học mới.
Trong trường có rất nhiều người đã nghe qua danh tiếng của Du Lăng Thần, nhìn bóng Dư Tư Nhạc, cả đám người đều rướn cổ mong chờ.
Du Lăng Thần đi đến đâu, đều giống như một ánh sáng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thuận tiện khiến ọi người nhìn đến Dư Tư Nhạc.
“Anh hai, bọn em phải vào lớp rồi, không chừng cô giáo phải lải nhải đến một hai giờ.” Dư Tư Nhạc nhớ đến buổi khai giảng lúc trước, cô giáo luôn không sợ người khác làm phiền ít nói nhảm một chút, cần phải đủ hai giờ, đến mười một giờ trưa mới thả các em học sinh ra đi làm việc khác.
Du Lăng Thần nhẹ nhàng sờ trán cô: “Anh hai biết rồi, anh ở bên ngoài đợi em.”
Hai giờ cũng đợi?
Dư Tư Nhạc chớp mắt vài cái, nghĩ nên nói anh trai dứt khoát về nhà. Ở lại trường vừa không có người ở cùng với anh hai, lãng phí hai giờ, cảm giác chờ đợi người khác thật khó chịu.
Du Lăng Thần nhìn ra cô đang nghĩ gì, khẽ rung động, đâu chỉ có hai giờ? Cả đời này anh đều chấp nhận chờ đợi, chỉ cần Dư Tư Nhạc chịu ở lại bên cạnh anh.
“Anh đi tham quan xung quanh một chút, sau khi em ra thì gọi điện thoại cho anh.”
“Biết rồi.” Dư Tư Nhạc trả lời.
Du Lăng Thần thật sự xoay người rời đi.
Dư Tư Nhạc nhìn theo bóng lưng anh, mãi đến khi anh biến mất ở cuối hành lanh, cô mới cất bước đi vào phòng học.
...
Trong phòng học là một cảnh ồn ào, các nhóm tụm năm tụm ba một chỗ, mỗi người đều nói nghỉ hè đi du lịch ở đâu, hoặc là mình đã làm những chuyện gì.
Do bắt đầu học kỳ mới, tạm thời không nói đến việc sắp xếp chỗ ngồi, Dư Tư Nhạc tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Còn vài phút nữa, cô giáo đã đến trường.
Lớp càng cao thì kỷ luật càng nghiêm khắc hơn, hầu như cô giáo vừa vào cửa, phòng học lập tức im lặng như tờ.
Học kỳ mới, bắt đầu mới.
Cô giáo dùng gậy giảng bài vừa gõ, miệng vừa nói lưu loát, truyền đạt khái niệm “Tri thức thay đổi số phận.”
Dư Tư Nhạc đi theo cô giáo này đã được một học kỳ, ít nhiều cũng có thể hiểu rõ một chút về cách thức của cô ấy.
Cô giáo này vừa mở miệng, chính là nói thao thao bất tuyệt, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, cũng có thể dùng những hiểu biết từ những người kinh doanh, gọp lại thành một bài văn nhỏ. Thậm chí có thể nói đến nửa giờ, hơn hai giờ cũng không đọc hết.
Đêm qua Dư Tư Nhạc phát hiện mình đã ôm lòng trắc ẩn đối với anh hai, cả đêm đều trằn trọc không ngủ được, lăn qua lăn lại đến ba bốn giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Nghe giáo viên chủ nhiệm nói chuyện thao thao bất tuyệt, Dư Tư Nhạc cảm thấy âm thanh kia có khả năng trở thành bài hát ru.
Cô dụi dụi hai mắt, gắng gượng tinh thần mới không buồn ngủ.
Cô không muốn ngày đầu tiên khai giảng, đã bị giáo viên chủ nhiệm điểm danh.
Quả thật không nằm ngoài dự đoán của Dư Tư Nhạc, chờ sau khi giáo viên chủ nhiệm nói xong, đã là một giờ sau.
“Nghe xong những lời này của cô, tin tưởng rằng trong học kỳ mới này, mọi người nên đưa ra thái độ học tập như thế nào.”
Hôm nay không phải là buổi học chính thức, mà gọi là đến trường báo danh.
Vừa ra khỏi phòng học, Dư Tư Nhạc lấy điện thoại gọi cho anh trai.
Gần như vừa kết nối, điện thoại đã có người nghe.
“Anh đang ở ngoài cổng trường của em.” Giọng nói Du Lăng Thần truyền đến.
“Dạ, em lập tức đến liền.” Dư Tư Nhạc cúp điện thoại, cất bước đi ra ngoài.
Du Lăng Thần mặt bộ âu phục, đôi chân thon dài còn cao hơn so với người mẫu. Khí thế của anh vốn lạnh lẽo âm trầm, một bộ âu phục càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng của anh.
Trước cổng trường có đặt một khối đá, trên mặt điêu khắc: “Thiếu niên tiến bộ thì đất nước tiến bộ, thiếu niên giàu có thì đất nước giàu có, thiếu niên mạnh mẽ thì đất nước mạnh mẽ.”
Du Lăng Thần đứng nhìn khối đá này, khoảng cách chừng một mét.
Xung quanh có rất nhiều người phát tờ rơi quảng cáo, bọn họ tóm lấy người qua đường, rồi nhét vào tay họ những tờ quảng cáo này.
Dư Tư Nhạc đang đi về phía anh trai, còn chưa đến gần, đã bị một người phát tờ rơi chặn lại.
“Tiểu thư, xem một chút đi, những món ăn vặt này đều thật ngon. Tiệm của chúng tôi đang bán gần đây, có thể giảm giá 80% nha.” Người kia đưa cho Dư Tư Nhạc một tờ rơi.
Dư Tư Nhạc nhận lấy, đi ngang qua người anh ta, nhanh chóng chạy về phía Du Lăng Thần.
“Anh hai, anh vội không?” Dư Tư Nhạc ôm túi sách, sóng vai đi trên đường với Du Lăng Thần.
“Không có.” Du Lăng Thần nhìn cô một cái, vén mái tóc ra sau tai giúp cô.
Du Tư Nhạc hơi cứng người, tâm tình che giấu thật kỹ, trong chớp mắt, khôi phục lại bình thường.
Trong tay cô còn cầm tờ rơi, vừa rồi không có thời gian nhìn kỹ, vốn nghĩ rằng tờ rơi của tiệm tạp hóa. Đây là con đường bán đồ ăn vặt nổi tiếng ở thành phố C, ở đó có rất nhiều món ngon.
Du Lăng Thần sống rất có quy luật, chưa bao giờ thấy anh ăn đồ ăn vặt.
Dư Tư Nhạc thầm nghĩ, có lẽ loại đồ ăn này, anh nhìn cũng không nhìn?
Thật ra Dư Tư Nhạc rất thích ăn đồ ăn vặt, nhưng ngại gọi anh hai đi cùng mình. Dư Tư Nhạc đang định ném tờ rơi vào thùng rác, định sau này trốn anh hai đi ăn một lần cho đã thèm.
Tờ rơi còn chưa bị văng tay, tay cô đã bị tay Du Lăng Thần đè lại.
“Sắp đến bữa trưa rồi, anh thấy trên tờ rơi giới thiệu đồ ăn cũng không tệ lắm, chúng ta đi nếm thử.”
Dư Tư Nhạc mở to hai mắt, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Anh hai chủ động đưa cô đến đường bán đồ ăn vặt?
Cô nghĩ rằng anh hai sống một cuộc sống cao cao tại thượng, không phải món ăn do nhà hàng cao cấp là thì sẽ không ăn.
Ăn đồ ăn này, anh thật không cảm thấy mình bị hạ giá sao?
“Em không muốn đi ăn sao?” Thật lâu vẫn không thấy phản ứng của Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần dò hỏi.
Vừa rồi anh trông thấy vẻ mặt thèm ăn của Dư Tư Nhạc, cố ý dò hỏi tâm tư cô.
“Muốn ăn.” Dư Tư Nhạc thèm ăn đến nước miếng sắp chảy ra rồi.
Chỉ có hương vị của món ăn cá viên, cổ vịt mới có thể khiến cho Dư Tư Nhạc nhớ lại kiếp trước! Đây mới thật sự là Dư Tư Nhạc.