Tay Du Lăng Thần nắm tay lái, run dữ dội, giọng nói lạnh thấu xương vang lên trong điện thoại: “Gọi người kia nghe điện thoại.”
Có lẽ là do kinh hoảng thất sắc, nên lúc người đó nói chuyện, không khống chế được gia tăng âm lượng.
Bành Dũng phản ứng nhanh, đưa điện thoại cho thuộc hạ, cuối nói cho tên đó biết, phải cẩn thận trong lời nói với tổng giám đốc Du.
“Khách sạn cháy rồi sao? Là tình huống gì?” Du Lăng Thần tăng tốc, trong chớp mắt tốc độ xe tăng lên vài phần, giống như một cơn gió xông ra ngoài.
Có lẽ vì khí thế của Du Lăng Thần quá mức mạnh mẽ, nên tên thuộc hạ hơi run giọng: “Khách sạn này đã cũ rồi, lâu năm chưa tu sửa, dây điện bị hỏng không cẩn thận gây cháy, ngọn lửa lan ra vô cùng nhanh, bên dưới lầu ba gần như đang chìm trong ngọn lửa.”
Sắc mặt của Du Lăng Thần âm trầm đáng sợ: “Tiểu Nhạc có ở bên trong không?”
Đám người kia gần đây đều chú ý đến hành tung của tiểu tư Du, đương nhiên biết rõ “Tiểu Nhạc” trong miệng Du Lăng Thần là người nào.
“Tạm thời không thể xác định.”
Tâm Du Lăng Thần chợt trầm xuống, tay nắm tay lái không vững, suýt chút nữa đã đâm vào chiếc xe phía trước.
Cơ thể đổ ập về phía trước, khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
Anh ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện, ném điện thoại về phía ghế lái phụ, tập trung lái xe đi đến khách sạn.
Lộ trình hơn bốn mươi phút, bị rút ngắn còn khoảng hai mươi phút.
Còn chưa đến gần khu vực này, Du Lăng Thần đã thấy trên bầu trời dầy đặc khói.
Loại cảm giác bất an không yên làm anh rất khó chịu.
Xe lại tăng tốc chạy như bay vào khu Đê Tịnh.
Đoàn người chữa cháy đang tiến hành cứu chữa, xung quanh có rất nhiều người tụ tập xem náo nhiệt, đủ loại tiếng bàn tán theo ngọn lửa lan ra khắp bầu trời
Ngọn lửa rừng rực cao chót vót, chiếu sáng cả khu vực xung quanh.
Trong đêm tối, ngọn lửa như móng vuốt kéo dài không ngừng cắn nuốt cả tòa nhà.
Du Lăng Thần bước nhanh đến trước khách sạn, ngước mắt nhìn tòa nhà bị ngọn lửa vây quanh. Bên trong thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng đổ vỡ, cùng với tiếng những đồ vật bị sụp đổ sau khi bị cháy.
Xung quanh đã được phong tỏa lại, ngăn chặn người dân đi vào bên trong.
“Bên trong còn ba người khác, tất cả nhân viên nhanh chóng cứu chữa! Có thể cứu từng người một.” Nhân viên chữa cháy đứng trước ngọn lửa, chỉ huy nhân viên đi vào cứu khách.
Ở một nơi cách đó không xa, nhân viên y tế đang tiến hành làm cấp cứu cho du khách.
Du Lăng Thần đi qua, ánh mắt quét một lượt lên nhóm người đang nằm trên băng ca, cũng không tìm thấy bóng dáng Dư Tư Nhạc. Trong lòng anh ngày càng bất an, sợ hãi Dư Tư Nhạc là một trong ba người khách bị mắc kẹt bên trong theo lời nhân viên chữa cháy.
Anh không suy nghĩ nhiều, nhấn băng phong tỏa lên, muốn đi vào bên trong.
Sau khi hai nhân viên chữa cháy nhìn thấy, vội vàng kéo anh qua một bên, ngăn cản anh đi vào bên trong: “Anh làm cái gì? Nơi này là hiện trường hỏa hoạn, ngoàn cảnh sát làm nhiệm vụ ra người khác không dược đi vào.”
Cả người Du Lăng Thần đều lạnh lẽo, cặp mắt kia càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hai nhân viên chữa cháy bị ánh mắt của anh dọa sợ hãi, giọng nói không được tự chủ nhỏ dần: “Xin... Xin phối hợp với công việc của chúng tôi.”
“Có lẽ em gái của tôi còn ở bên trong.” Du Lăng Thần phun ra một câu lạnh lùng.
Thì ra là người thân của du khách. Hai nhân viên chữa cháy lập tức hiểu ra tại sao người đàn ông này nóng vội muốn đi vào bên trong.
“Xin hãy tin chúng tôi, nhân viên chữa cháy của chúng tôi rất chuyên nghiệp, đối với năng lực xử lý hỏa hoạn là mạnh nhất...” Nhân viên chữa cháy ca ngợi năng lực của bọn họ, ý đồ muốn làm cho đối phương tin tưởng, không phải xúc động làm chuyện dại dột.
Nhưng ánh mắt của Du Lăng Thần từ đầu đến cuối đều không thay đổi, nhìn vào như ngọn lửa cháy hừng hực, anh càng không nghe hai nhân viên chữa cháy khuyên bảo.
Dùng sức đẩy hai người đó ra, nhân viên chữa cháy không ngờ anh sẽ động thủ, từ không phòng bị, hai người bị đẩy ngã xuống đất.
Du Lăng Thần lại cất bước nặng nề đi lên phía trước, trong chớp mắt đã xông vào tòa nhà đang bị cháy.
Đám người xung quanh đều nhốn nháo.
Du Lăng Thần là người nổi tiếng ở thành phố C, ở đây phần lớn mọi người đều nhận ra anh.
“A... Tổng giám đốc tập đoàn Du thị xông vào rồi! Thật là dũng cảm!”
Vừa rồi anh ta nói đi cứu em gái? Trời ạ, đầu năm nay đàn ông tốt ngày càng ít..."
...
Các loạn tiếng bàn tán đều xoay quanh.
Lúc này, có một cô gái vừa nghe đến cái tên quen thuộc, vội vàng chen vào đám người.
Hy vọng được đến chỗ quần chúng đang vây quanh nơi hỏa hoạn, tùy tiện tìm một người hỏi: “Các người vừa nói cái gì? Tổng giám đốc tập đoàn Du thị?”
Người đó là một cô bé khoảng mười tuổi, đưa tay lên chỉ về phía tòa nhà đang bị cháy: “Đúng, chính là anh ấy, anh ấy xông vào đó rồi. Rất đẹp trai, càng đẹp trai hơn so với ngôi sao Thích Nghi Thụy.”
Dư Tư Nhạc chỉ nghe được nửa câu trước do cô bé này nói.
Xông vào? Dư Tư Nhạc cắn răng, lập tức đoán được anh hai nhất định đang tìm cô trốn trong khách sạn rồi, cho nên mới xông vào đó. Không ngờ khách sạn vừa xảy ra hỏa hoạn, anh hai đã nghĩ cô ở bên trong sao?
Cô chui vào dây phong tỏa hiện trường, không chờ các nhân viên chữa cháy phản ứng, đã đâm đầu vào khách sạn.
“Cô...” Vài nhân viên chữa cháy muốn ngăn cản nhưng đã muộn, lời còn chưa nói hết, bóng dáng Dư Tư Nhạc đã biến mất.
Một ông nước được khiên đến, vòi nước được mở ra, dòng nước được phun ra.
Đội trưởng đội chữa cháy hung hăng phun nước bọt: “Nhanh kéo hai người họ ra!”
Tòa nhà bị cháy lâu như thế, đồ vật bên trong cũng bị thiêu rụi, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đỗ, lúc này mà xông vào bên trong, không muốn sống nữa sao?
Mọi thứ xung quanh đều là lửa, hơi không chút ý một chút, cũng sẽ bị cuốn vào trong ngọn lửa.
Dư Tư Nhạc cẩn thận tránh ngọn lửa, đi vào bên trong.
“Anh hai...” Mùi khói dầy đặc xông vào mũi, Dư Tư Nhạc dùng một tay bịt mũi lại.
“Anh hai, anh ở đâu?” Dư Tư Nhạc vừa đi vào bên trong, vừa hô to.
Tìm xong tầng lầu thứ nhất, không thấy bất kỳ người nào, cô vội vã chạy lên lầu hai.
Vừa bước lên bậc thang lầu hai, Dư Tư Nhạc nghe có người đang gọi tên cô.
Là giọng của anh hai.
“Anh hai, em ở trong này.” Dư Tư Nhạc tìm kiếm giọng nói, chạy về phía trước.
Cô cố gắng cúi đầu, vì phải đi lại, nên có thể giảm bớt lượng khói hít vào.
Du Lăng Thần vừa quay đầu, đã nhìn thấy cô đứng một nơi cách anh khoảng năm sáu mét. Sự hoảng hốt lo lắng trong đôi mắt dần dần tan biến.
Tầng hai đã bị thiêu hủy toàn bộ, nghiêm trọng hơn so với tầng một.
Bị làn khói xông vào, nên tầm mắt cũng không nhìn rõ.
Cái bàn, bức màn là đồ vật dễ cháy, đã hoán thành tro.
Du Lăng Thần bước nhanh về phía Dư Tư Nhạc, bảo cô đứng yên tại chỗ chờ anh đi qua.
Dư Tư Nhạc nhìn ngăn tủ sau lưng anh sắp sụp đổ, sợ tới mức hét lên: “Anh hai, cẩn thận!”
Dư Tư Nhạc vội vàng bước về phía bên kia.
Dường như Du Lăng Thần cũng nhận thấy sự nguy hiểm, nhanh chóng tránh qua một bên, tránh được một kiếp này.
Trái tim nhỏ của Dư Tư Nhạc sợ tới mức sắp nhảy ra ngoài.
“Nhanh rời khỏi chỗ này thôi.” Du Lăng Thần nắm tay cô, bước nhanh xuống lầu.
Nhân viên chữa cháy tiến hành tìm người, vừa mới bước lên bậc thang đầu tiên, đã nhìn thấy hai người họ.
“Nhanh chóng đi ra.” Vài nhân viên chữa cháy che chở cho Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần.
Vừa ra khỏi phạm vi hỏa hoạn, Dư Tư Nhạc liền dừng lại.
Đầu cô đầy mồ hôi, vầng trán, gương mặt đều lấm lem.
“Anh hai...”
Nghe sau lưng truyền đến một tiếng “anh hai”. Trái tim Du Lăng Thần đang đập loạn, bước chân chợt dừng lại.
“Anh hai, vừa rồi anh làm gì xông vào bên trong vậy? Không biết nguy hiểm sao?” Dư Tư Nhạc sợ tới mức trái tim nhỏ bé đập loạn không ngừng, cũng may là cô trở về kịp, nếu không Du Lăng Thần ở bên trong không tìm thấy cô, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.
Du Lăng Thần lẳng lặng nhìn cô: “Anh nghĩ em ở bên trong.”
“Em vừa ra ngoài mua thuốc cảm.” Đầu óc Dư Tư Nhạc còn vang tiếng ong ong, thức đến hai giờ sáng mà không đắp chăn, buổi sáng hôm nay sau khi thức dậy, đầu cô như bị rót chì, đầu óc nặng nề làm cô cảm thấy không thoải mái.
Vì cô chưa quen với cuộc sống nơi đây, vì vậy đi qua mấy ngã tư, mới tìm được một tiệm thuốc tây.
Khi cô trở lại khách sạn, đã thấy khách sạn bị cháy.
Tay Dư Tư Nhạc còn cầm hộp thuốc, chứng minh lời cô nói đều là thật.
Hai người vì hành vi xúc động đã làm cho đám nhân viên chữa cháy rất tức giận. Một đám người trừng mắt, nén giận vì hành vi không muốn sống của hai người.