Mục lục
Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng vừa nghĩ đến tương lai của bản thân vừa đi về hướng ngự thư phòng.

Trái ngược với bộ dáng lúc ở trên triều Trác Quân lúc này hắn vô cùng ôn hòa bình tỉnh mà nhìn đống tấu trương ở trên bàn.

"A Yên, muội thấy sao?"

"Diễn không tệ, huynh thật sự đã dọa bọn họ chết khiếp" nàng nhìn hắn hơi cười nói

Hắn nghe vậy thì cũng thấy rất tự hào, không ngờ hắn lại diễn tốt đến vậy.

"Vậy hai ngày tiếp theo phải trông cậy vào muội rồi" hắn đầy thâm ý mà nói

"Huynh đấy, suốt ngày cứ tìm cơ hội đỗ việc lên đầu ta. Vậy hai ngày tiếp theo huynh tự lo cho tốt, ta sẻ không có thời gian rãnh mà chạy đến tìm huynh đâu" nói rồi nàng đứng dậy rời đi.

Chiều ngày hôm ấy chuyền ra tin tức hoàng đế bị các quan viên trong triều trọc tức đổ bệnh, buổi sáng sẻ không cần phải thượng triều nhưng tấu sớ hàng ngày đều phải đưa đến chổ An Quốc công chúa. Chuyên 𝑡rang đọc 𝑡ruyện ﹟ 𝙏r𝖴m𝙏ruy 𝚎n.𝒗n ﹟



Toàn bộ quan viên khi nghe được tin này đều lục đục kéo nhau vào cung nhưng đáng tiếc đều bị cản lại ngay trước cửa, nghe nói đâu là khẩu dụ của bệ hạ nên bọn họ có lòng muốn vào cũng không có khả năng, nên bất lực đành phải quay về.

Bọn họ lúc này vừa lo sợ vừa bất an, dù sao cũng là lỗi của bọn họ nên trong hai ngày những tấu sớ được gửi đến chổ nàng toàn bộ đều hỏi thâm tình hình của Trác Quân.

Vốn tưởng rằng nàng phải cực nhọc vì giải quyết nhiều vấn đề nhưng hóa ra chỉ có việc hỏi thâm Trác Quân nên nàng vô cùng thông thả mà nêu tình hình bệnh của Trác Quân sau lại khuyên bọn họ bình tỉnh.

Tuy ban đầu lời lẽ có chút khác nhau nhưng từ tấu sớ thứ tư trở đi lời lẽ mà nàng viết ra dường như đều giống hệt nhau chắc có lẽ là viết nhiều nên quen tay.

Cứ thế đến ngày thứ ba Trác Quân thượng triều, lần này toàn thể quan viên không nhắc về chuyện đó nữa bọn họ sợ nhắc đến sẻ lại chọc bệ hạ tức giận, nhưng lần này Trác Quân lại cho bọn họ bất ngờ vô cùng lớn.

"Trẫm hay ngày nay đã suy nghĩ rất nhiều về lời mà các khanh nói, tuy trước nay việc của nam thê chưa từng có tiền lệ nhưng không phải là không có tiền lệ.

Nếu như trẫm không đồng ý việc này vậy chẵng khác nào đang trực tiếp chia rẻ các đôi uyên ương, nay trẫm đã nghĩ thông suốt nên quyết định chấp thuận chuyện này" lời Trác Quân nói giống như tiếng sấm ầm ầm mà vang lên bên tai đám người.

Bọn họ có mơ cũng không nghĩ đến chuyện này lại được bệ hạ chấp thuận sớm như vậy, dù sao đây cũng là chuyện đáng mừng.

Lần này đám người lập tức cuối người hành lễ đa tạ Trác Quân vì đã thông qua việc nay.

"Chuyện này trẫm sẻ viết chỉ chiếu cáo thiên hạ, luật pháp hôn nhân cũng sẻ được sữa đỗi bổ sung một lượt.

Phong Thế Du nữa tháng sau đem luật hôn nhân cho trẫm xem duyệt"

Phong Thế Du được giao cho trách nhiệm quan trọng liền vội vội vàng vàng nhận chỉ, hứa nữa tháng sau sẻ dân lên cho Trác Quân thứ mà hắn muốn.



Cứ như thế buổi triều kết thúc trong sự ồn òa của quan thần bọn họ không ngừng bàn tán về sự việc hôm nay, có vui mừng có kích động cùng với bất ngờ.

Nàng cũng khống muốn nán lại để nghe bọn họ ồn ào nên lập tức rời đi, mới đi được hai bước đã có người gọi nàng lại.

"Điện hạ xin dừng bước" giọng nói người này có chút gấp.

"Sao vậy?" nàng hơi nhíu mài hỏi

"Ta...." nghe nàng hỏi thì người kia hơi ngập ngừng đôi chút.

"Hử?"

"Điện hạ, phụ thân bắt ta phải thành hôn" Chu Tuấn lấy hết cang đảm mà nói, giọng nói có chút vội vàng.

Hắn lúc này lén quan sát thử xem nàng có biểu hiện gì hay không nhưng thứ hắn nhận lại là sự hờ hững của nàng.

"Vậy sao? Vậy thì chúc mừng người, đã chọn được nữ nhi của nhà nào rồi" nàng ồ một tiếng rồi nghi hoặc hỏi bộ dáng vô cùng hờ hững.

"Phụ thân đã nhắm chúng con gái của Diệp đại nhân" hắn có chút khó khăn mà mở miệng.

"Diệp Đỉnh Chi? Ông ta chỉ có một người con gái duy nhất là Diệp Nhã Như xem ra mối hôn sự này môn đăng hộ đối.

Diệp Nhã Như kia cũng là tài nữ có tiếng, ngươi nên trân trọng nàng"

"Điện hạ, người biết rõ người trong lòng ta là ai mà phải không?" hắn đau lòng hỏi

"Xin lỗi, ta không tốt như ngươi nghĩ hai chúng ta không có khả năng. Ta cũng đã đồng ý gã cho kẻ khác, hy vọng ngươi hiểu" lời nàng nói chỉ toàn lạnh nhạt không hề có chút tình cảm nào bên trong đó

Hắn vừa nghe nói nàng đồng ý gã cho kẻ khác thì suýt nữa không khống chế được bản thân mình "Điện hạ, xin người đừng đùa ta. Nếu người không thích ta thì cũng không cần lừa gạt ta như vậy" hắn hoi rung giọng

Nàng nghe vậy thì chợt mĩm cười rồi nâng bàn tay trái của mình lên đưa đến trước mặt "Chu quốc có phong tục, phu thê đều phải đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình. Chiếc nhẫn vừa là minh chứng của hôn nhân vừa là sự ràng buộc của hai người"

Đến đây hóc mắt của Chu Tuấn đã bắt đầu đỏ lên, hắn cố nén bình tỉnh "Điện hạ, ta mạo muội rồi" nói rồi hắn lập tức quay người rời đi.

Hắn tưỡng nàng cũng có chút tình cảm gì đó với hắn nên mới đường đột chạy đến nói với nàng, hy vọng nàng cùng hắn có thể đến trước mặt phụ thân nói ra tình cảm của cả hai để phun thân bỏ đi ý định hỏi cưới Diệp tiểu thư kia cho hắn.

Nhưng không ngờ cái mà hắn nhận lại chỉ có thể là lời nói hờ hững cùng tin tức nàng có người trong lòng, tim hắn lúc này cứ như bị bóp chặt lại khó thở vô cùng. Hắn muốn khóc nhưng không thể khóc phải chi ngay từ đầu hắn nên nghe lời phụ thân không nên thích nàng thì tốt biết mấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK