Nàng vốn dĩ muốn xuất phát rời khỏi Châu Thành muộn chút nhưng lại bị Thu nhi gọi dậy sớm, hiện tại mặt trời mới bắt đầu ló dạng, đường phố cũng có vài người để bắt đầu phiên chợ sớm.
"Lý Khanh, Kinh Thành của Chu quốc có giống như Sở quốc không?" Dù nàng cũng có tìm hiểu qua nhưng cũng tránh không khỏi tò mò.
"Nơi đó cũng tương tự như Sở quốc của nàng vậy, chỉ cần nàng đến đó cảm giác sẻ giống quay về Sở quốc" Lý Khanh hồi tưởng lại sự phồn hoa của Sở quốc rồi lại mang so vớ Chu quốc quả thật không cách biệt nhau là mấy.
"Vậy ta không muốn ghé ở những nơi khác nữa mà lập tức đến Kinh Thành có được không?"
"Được, chỉ cần nàng thích" Hơn ai hết hắn chính là người mong nàng đến Kinh Thành nhanh một chút.
Nàng đạt được câu trả lời mà mình muốn nên ngay lập tức thúc ngựa nhanh về phía trước, hắn thấy vậy cũng nhanh tróng mà đuổi theo sau.
Thu nhi và Hoa nhi thấy chủ tử của mình như vậy cũng không nói một lời mà vội vàng theo sau.
Còn về phần Đặng Trác và Diệp phi chỉ có thể than trời trách đất mà đuổi theo, lúc đến bọn họ điên cuồng mà đến lúc quây về sự điên cuồng ấy dường như lại tăng thêm vài phần. Cái đà này mà thêm vài lần nữa chi bằng để bọn họ đi chết cho xong, như thế này còn mệt hơn đi đánh giặt rất nhiều lần.
Quả thật như tiếng lòng của Đặng Trác và Diệp Phi bọn họ thật sự quay về Kinh Thành còn sớm hơn lúc đi gần hai ngày. Nhìn thấy cổng Kinh Thành bọn họ xút chút nữa mừng rơi nước mắt, cảm nhận về mấy ngày hôm nay của họ chính là hành quân còn không cực như cái này.
Kinh Thành Chu quốc cũng gần giống như Sở quốc người bên ngoài không thể tùy tiện mà ra vào trừ khi có giấy thông hành, hoặc còn có thể phụ thuộc vào thân phận của người ta.
Nàng nhìn sang Lý Khanh đang đi bên cạnh, cũng mai lần nay có người này ở cạnh nếu không thì e là sẻ phải tốn ích thời gian.
"A Yên khi nàng vào thành thì định ở đâu?"
"Tìm một khách điếm thuê dài hạn, khi nào ở chán thì quay về Sở quốc"
"Vậy...vậy chi bằng nàng đến phủ của ta đi, chổ của ta dù sao cũng tốt hơn ở khách điếm" hắn có chút chờ mong nói
"Cái này...thật không tiện lắm...ta sợ làm phiền huynh" nàng có chút lo lắng mà chả lời
"Không phiền, nàng cứ đến ở muốn ở bao lâu cũng được" hắn vội vàng giải thích chỉ hi vọng nàng có thể đến chổ mình, như vậy thì cơ hội của hắn lại cao thêm một phần.
"Vậy đa tạ huynh" nàng vốn chẳng có ý định từ chối thật ra nơi nàng nhắm đến chính là phủ của hắn, dù sao nơi đó cũng tiện cho việc điều tra.
"Không sao nàng cứ xem như là nhà của nàng vậy" vừa nói hắn vừa phất tay cho Đặng Trác quay về phủ trước, dù sao đây cũng là lần đầu nàng đến nên phải chuẩn bị kỉ một chút.
Trong khi nàng cùng hắn còn đang thông thả vào thành thì Đặng Trác đả tới phủ.
"Lý thúc, mau dọn căn phòng trống cạnh phòn vương gia, chút nữa vương gia sẻ đưa khách về"
Lý thúc bị lời đặng Trác làm cho ngơ người, lần đầu tiên ông nghe nói cho khách ở cạnh phòng vương gia" cái này... có phải cậu hiểu nhầm ý của vương gia rồi hay không?"
"Không nhầm, mau nhanh lên chút vương gia sắp về tới rồi" hắn hiện tại có chút gấp nha, nếu vương gia mà về tới thấy phòng chưa được dọn thì người chịu hậu quả chắc chắn là hắn.
"Nhanh, nhanh một chút quy động nhiều người vào. Đúng rồi Lý thúc ông mau lấy vào kho lấy toàn bộ trang sức của nữ nhân để vào trong phòng đó" Đặng Trác hắn càng nói càng gấp a
Lý thúc nghe hắn chỉ đạo mà nghệch ra, ông vô cùng khó hiểu cái gì mà dọn phòng rồi cái gì mà trang sức. Tuy không hiểu nhưng ông vẫn làm theo dù sao thì ông tin Đặng Trác đã theo lời vương gia mà về chuyền lệnh.
Lý thúc làm quản gia vương phủ nhiều năm tuy có tuổi nhưng hành động vẫn còn nhanh nhẹn, ông nhanh chóng sai một đám người đi dọn phòng còn mình thì dẫn theo hai người đi đến phòng kho để lấy trang sức.
Cũng mai là thông thường ông luôn kỉ tính mà phân chia mọi thứ ra một bên nên tìm trang sức cũng dễ dàng, phong kho vương phủ khá lớn hơn nữa lại chứa rất nhiều đồ quý giá, ông ở vương phủ nhiều năm nên nhìn đống đồ này đến phát chán.
Chỉ có mớ trang sức là ông chỉ nhìn qua duy nhất một lần lúc phân loại. Chỉ tính riêng trang sức đã chiếm sáu gương, mỗi gương chứa một loại khác nhau như gương chứa trâm cài, gương lại chứa hoa tai...
Tuy nói là tìm nơi chứa trang sức là dễ nhưng công cuộc chọn theo bộ để mang đi có chút tốn thời gian.
Đợi đến lúc nàng và hắn đến vương phủ thì phòng vừa dọn xong, trang sức cũng đã được chọn kỉ mà để vào phòng, lúc này Đặng Trác như thở phào nhẹ nhỏm.
"Vương gia, đã dọn xong phòng" hắn bước đến trước Lý Khanh cúi người nói.
Lý Khanh không đáp mà chỉ phất tay để hắn lui xuống.
"Đường xa vất vã ta đưa nàng về phòng trước" hắn vừa nói vừa đưa nàng đi về căn phòng vừa được dọn.
Lý thúc thấy vậy cũng đi theo bên cạnh nghe vương gia nhà mình gọi người bên cạnh giống như gọi một nữ nhân thì hơi khó hiểu, theo ông thấy đây rỏ là một nam nhân mà.
"A Yên khoản thời gian này nàng cứ ở đây đi, bên canh chính là phòng ta nếu có gì nàng cứ gọi ta" hắn vừa nói vừa chỉ căn phòng bên cạnh.
"À đúng rồi nếu như ta không có trong phủ nàng cứ tìm Lý phúc, nàng cần gì cứ nói với ông ấy" hắn nhớ ra việc bản thân không phải lúc nào cũng có thể ở trong phủ nên vội nói
"Lý phúc, đây là khách của bổn vương ông không cần xem nàng ấy là khách mà cứ xem như chủ nhân của mình là được" giọng nói của hắn khi nói chuyện với nàng và khi nói chuyện với người khác hoàn toàn khác nhau.
"Lão nô đã rõ"
"Vậy A Yên hiện tại ta vào cung một chuyến dù sao nhiều ngày ta không ở kinh thành nên cũng muốn biết chút việc triều chính" hắn muốn ở lại cùng nàng nhưng đáng tiếc công việc không cho phép
"Được, ta biết rồi huynh cứ đi giải quyết việc của mình" nàng mỉm cười trả lời
"Vậy ta đi đây" nói rồi hắn nhanh tróng rời đi, dù sao đi sớm cũng sẻ về sớm
Đợi hắn đi khuất nàng mới quay người mỉm cười mà nhìn quản gia "Lý phúc có thể giúp ta chuẩn bị nước để tấm có được không?"
"Công tử nếu cần lão nô sẻ lập tức sai người mang đến" ông cung kính đáp, dù sao vương gia nhà ông cũng đã bảo hãy xem người này như là chủ nhân
"Vậy đa ta Lý thúc.
À đúng rồi, chắc thúc có hiểu lầm gì đó rồi ta không phải nam nhân" nói rồi nàng không để người kịp phản ứng đã xoay người vào phòng.
Lý thúc nghe nàng nói vậy thì cảm thấy như không thể tin vào tai mình liền nhanh chóng gọi một nha hoàn cách đó không xa
"Ngươi lúc nãy có nghe gì không?"
"Thưa quản gia, nô tỳ có nghe" nha hoàn đó dường như cũng không thể chấp nhận được điều mình nghe thấy
Quản gia dường như muốn chắc chắn điều gì đó nên hỏi lại "ngươi xác định ta và ngươi đều nghe cùng một đáp án"
"Nô tỳ khẳng định"
"Mau mau tập chung mọi người trong toàn bộ người trong phủ đến sân phụ cho ta" giọng quản gia lúc này vô cùng gấp gáp.