Dù hiện tại chỉ có một con ma thú xuất hiện thì hắn cũng phải báo lại, nếu như mang chuyện này bỏ qua một bên không quan tâm đến vậy thì khi thật sự có biến cố lớn xảy ra hắn cũng khó lòng mà thoát tội.
Túc Dạ trực tiếp mang ma thú đến thẳng thiên điện, thiên điện này nằm ngay giữa trung tâm của thiên giới xung quanh thiên điện được bao phủ bởi những tòa điện phủ của các thượng tiên và thượng thần thích náo nhiệt đông vui. Còn đối với những người thích yên tỉnh thì điện phủ sẻ được xây trên những hòn đảo nổi lơ lửng trên không trung.
Bên trong thiên điện được bố trí vô cùng tinh sảo, từng mảng tường, cột bên trong được trạm khắc rồng phượng, những nơi đó còn được đính thêm Đá Hoa Sắc một loại đá được hình thành từ tiên khí giao thoa, bên trong từng viên đá ấy ẫn chứa nguồn năng lượng tinh khiết, giúp cho người khác thanh tỉnh.
Ở giữa là nơi ngồi của chủ tạo, bên trên được đặt ba cái ghế vị trí đối diện nhau, nhưng chiếc ghế ở trung tâm được đặt cao hơn hai cái còn lại hơn nữa kích thước của nó to hơn hai cái ở hai bên.
Túc Dạ hắn không nán lại đây chờ hắn để cho thiên binh canh giử ma thú còn bản thân hắn sẻ đi tìm Cảnh Hoan chấp sự để báo rỏ tình hình.
Khi hắn rời đi khỏi thiên điện chưa được lâu thì chuông lớn được treo trước cửa thiên điện đã reo lên hai hồi lớn.
Chuông này được treo tại thiên điện nó có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, mổi khi thiên đế (hay còn gọi là quân ngô, thiên quân) có việc cần bàn với chúng thần thì nó sẻ tự reo lên.
Âm thanh của chuông rất lớn và vang, âm thanh của nó có thể vang khắp thiên giới. Một khi chuông reo thì những người có cấp bật thượng tiên trở lên đang có mặt tại thiên giới thì đều phải có mặt tại thiên điện.
Mà ngay lúc này tại thiên điện đã có vai người bay đến, vừa đến nơi thì bọn họ giật mình bởi hình ảnh một con ma thú đang bị chói chặt nằm giữa thiên điện, bên cạnh còn vài thiên binh đang đứng canh trừng.
Có vài người trong đó không nhịn khỏi tò mò mà lên tiếng.
"Đây là có chuyện gì vậy?"
"Không biết nữa, ta cũng vừa mới đến"
"Ma thú này, sao lại xuất hiện chứ?!"
"Đã gần mười ngàn năm rồi ta chưa thấy ma thú, hôm nay đúng là lạ mà"
"Ể, ma thú xuất hiện vậy chẳng lẻ ma tộc muốn hiện thế!?"
"Thôi thôi, đừng có mà nói xui. Ta nghĩ chắc hắn là do nó đi lạc ra ngoài mà thôi"
"Đi lạc!? Đùa đấy à"
Càng nói đám người càng hăng say đón lý do ma thú xuất hiện, càng nói bọn họ lại đưa ra vài cái lý do ngớ ngẩn về lý do ma thú xuất hiện, đúng là một đám nhiều chuyện.
Mãi cho đến khi bọn họ đã đến đủ thì mới có hai bóng người xuất hiện nơi ghế chủ tọa.
Đám người kia khi nhìn thấy người đến là ai liền ngay lập tức thự hiện lễ nghi, tay phải của bọn họ được đặt lên ngực trái vị trí chuẩn xác ngay tim, còn tay trái được đưa ra sau lưng mu bàn tai được đặt hướng sát vào lưng tiếp đến cả đám người cúi xuống sau đó lại đồng thanh hô "Tham kiến Thiên Quân, Tham kiến Minh Quang Thượng Quân"
"Được rồi, không cần đa lễ" Quân Ngô nhanh chóng lên tiếng sau đó liền ngồi xuống ghế chủ tọa mà ngồi xuống.
Tư Tuyệt cũng bước sang cái ghế bên trái cách vị trí Quân Ngô ngồi không xa mà ngồi xuống, đối diện chổ của Tư Tuyệt đang ngồi còn có một cái ghế khác được để bên phải của Quân Ngô, nơi đó là chổ của Bạch Nguyệt thượng quân nhừng đã bị để chống cả ngàn năm.
Quân Ngô sau khi đã an tọa xong thì lập tức mà lên tiếng để giải thích cho việc triệu tập đám người kia đến "Các ngươi cũng đã thấy con ma thú trước mặt rồi phải không!? Nó đột nhiên xuất hiện tại nhân gian, được Túc Dạ thượng tiên bắt giữ rồi mang đến đây.
Các ngươi nghĩ sao về xuất hiện của nó??"
Cả đám người khi nghe đến suy nghĩ của bản thân về sự xuất hiện của ma thú thì nhất thời cả thiên điện đều im lặng, bọn họ có điên đâu mà lên tiếng, nếu mai mắn nói đúng thì không sau còn nếu nói sai thì sau này sẻ có hậu quạ khó lường.
Năm phút trôi qua không ai hó hé một lời nào, thấy thế Tư Tuyệt đành phải lên tiếng "Túc Dạ thượng tiên có thể nêu rỏ tình hình khi ma thú xuất hiện hay không?"
Túc Dạ bị gọi tên thì nhanh tróng đứng ra cung kính mà trả lời "Bẩm thượng quân, Ma thú này xuất hiện tại địa phận của Sở quốc, lúc tiểu tiên đến nơi để bắt nó thì có phát hiện một đám người đang cùng nó đánh nhau..."
Nói đến đây những âm thanh xù sào bàn tán ngai lập tức bao trùm thiên điện, nó ồn đến mức át đi cả tiếng của Túc Dạ.
Quân Ngô ngồi bên trên bực bội nên liền quát im lặng, âm thanh vừa phát ra đám người ấy mới phát hiện bản thân vừa rồi vô lễ đến mức nào, nên bọn họ đồng thời im miệng.
"Túc Dạ, ngươi cứ nói tiếp" Quân Ngô lên tiếng.
"Mục tiêu của ma thú này chính là muốn nhắm vào một cô nương người phàm, không hiểu vì sao nó cứ hướng vào cô nương ấy mà công kích. Đến khi thần bắt trói nó lại nó vẫn hướng về cô nương đó với ánh mắt không cam tâm" Vừa nói Túc Dạ vừa nhớ đến ánh mắt của nó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại ánh mắt như vậy.
Tư Tuyệt nghe thế không khỏi nhíu mài, một con ma thú thì tấn công phàm nhân để làm gì?
"Vậy người mà bị ma thú nhắm đến có bị thương không?"
"Bẩm thượng quân, người đó ngay cả một vết bẩn dính trên người còn không có"
Cả thiên điện nghe Túc Dạ nói thế thì nhất thời như hít phải ngụm khí lạnh, phải biết rằng sức lực của ma thú khá đáng gờm chỉ cần một con ma thú cũng đủ để làm cho một nhị tiên thừa sống thiếu chết chứ đừng nói chi là người phàm.
Quân Ngô im lặng nãy giờ mới lên tiếng "Phàm nhân kia có điểm gì kì lạ không"
"Bẩm Quân Ngô, nàng ta biết thi pháp hơn nữa đó còn là loại pháp dùng để dại cho những người có căn cơ phi thăng"
"Cái gì? sao lại có chuyện này được chứ" Quân Ngô hiện tại không tin vào những gì bản thân nghe thấy.
Đó rõ ràng là thứ mà không nên tồn tại nơi nhân gian, hiện tại lại có người đột nhiên biết được đây rõ ràng là có liên quan đến người thiên giới.
Hơn nữa việc người đó bị ma thú tấn công cũng thật sự quá khó hiểu rồi.
"Lúc đầu thần nhìn thấy cũng bất ngờ, vốn định tiếp xúc một lúc mới có thể từ từ hỏi rõ nguyên nhân nhưng sau khi một hồi tiếp xúc thần thấy được vị cô nương ấy nói năng cẩn trọng, sẻ không dễ dàng đồng ý nói ra.
Hơn nữa thần có cố ý mời cô ấy về để chờ ngày phi thăng cô ấy liền từ chối"
"Từ chối sao? thật hiếm có người không muốn thành tiên" Quân Ngô tặt lưỡi nói.
"Nữ nhân ấy đã từ chối ngươi như thế nào?"
"Vậy thần xin được nhắc lại nguyên văn cô ấy nói
"Thiên phú thì đã sao, thật sự thành tiên thì đã sao!? Kiếp trước ta không quan tâm mình là ai, càng không để tâm đến việc kiếp sau sẻ như thế nào, cái duy nhất mà ta để tâm đến chỉ là cuộc sống của ta hiện tại, sống một cuộc sống mà mình muốn cũng như bảo vệ những người mà ta để tâm đến.
Người ta nói "Nhân sinh như mộng" nếu thật sự là mộng thì phải làm cho giấc mộng này thật đẹp. Để sau này khi đến tàn mộng mà nhìn lại thì không phải hối tiếc cho giấc mộng đã qua.""
Tư Tuyệt nghe thế thì nhíu mài thật chặt câu "nhân sinh như mộng" dường như hắn đã nghe được ở đâu đó rồi thì phải. Có cảm giác được có người nào đó đã từng nói đến câu này trước mặt hắn nhưng đáng tiếc nhất thời hắn không nhớ được người ấy là ai.
"Hahaha.."Quân Ngô đột nhiên cười lớn làm cho những người có mặt tại thiên điện phải giật mình.
"Ngay cả phi thăng cũng không muốn, thật sự là quá hiếm gặp rồi"
"Thiên Quân, ta thấy nên quan tâm đến việc vì sao nàng ta có thể thi pháp thì hay hơn" Tư Tuyệt lên tiếng nhắc nhở
Quân Ngô nghe thế cũng nhớ đến việc bản thân còn có chuyện chính để làm, lúc này hắn mới nghiêm giọng "Trong khoản thời gian gần đây có ai xuống nhân giới hai không?"
Tất cả mọi người đều im lặng, hầu hết bọn họ đều có xuống nhân giới vài lần.
Một phút đồng hô trôi qua mà chẵng có ai lên tiếng Quân Ngô đành phải mỡ miệng thêm lần nữa "Cảnh Hoan ngươi tra hết cho ta, không được bỏ xót dù chỉ một người.
Tiện thể Túc Dạ, ngươi cũng để ý một chút về cô nương kia đi."
Cảnh Hoan nghe thế thì hỏi lại cho chắc "Thiên Quân, thật sự tra hết sao? Vậy bên kia có cần tra không?"
"Không cần đâu, bên kia cũng không có rãnh đâu mà làm việc này"
Lần này Quân Ngô đã vô ý phạm sai lầm, mãi cho đến sau này hắn mới biết được bên kia thật sự rãnh rổi mà làm ra loại việc này.
"Minh Quang, ma thú này giao cho thượng quân giải quyết đó" Vừa nói dứt câu Quân Ngô liền ngay lập tức biến mất trên ghế.
Đám người đang đứng bên dưới cũng đã quen với cách làm việc này của thiên quân nhà mình nên chẳng còn gì lạ nữa. Đồng thời bọn họ cũng dương ánh mắt cảm thông về phía Tư Tuyệt.