Mục lục
Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy phi tử kia bị lời thái hậu nói lầm tâm tình có chút rung động, bọn họ không nghĩ đến thái hậu vậy mà trách mắng bọn họ nặng lời như vậy ngay cả cung quy này nọ kia cũng bị úp lên đầu bọn họ.

Mà đáng giận nhất chính là hôm nay bọn họ đã cố tình chọn bộ y phục đẹp nhất trang điểm thật sinh đẹp nhưng hoàng đế từ nãy giờ đều không nhìn bọn họ lấy một lần.

Không đúng rõ ràng không riêng gì hoàng đế mà mọi người có mặt tại đây ngoài thái hậu ra không ai them đảo ánh mắt qua bọn họ một lần, rõ ràng bọn họ xinh đẹp thế mà sao lại không nhìn?

Bọn họ thật khó hiểu với vấn đề này, mãi đến khi bóng dáng nàng vốn bị Lý Khanh tre khuất bị lộ ra bên ngoài thì bọn họ hiểu rồi.

Nhìn vào vị trí nàng ngồi thì bọn họ cũng hiểu hóa ra bọn họ không được chú ý là vì nàng, bọn họ tuy làm phi tử trong cung cấm nhưng chuyện bên ngoài vẫn biết.



Nàng cũng không nằm ngoài ngoại lệ hiểu biết của bọn họ, từ lần đầu nàng đến Chu quốc và vào cung bọn họ đã từng nghe ngóng qua. Khi đó nàng vẫn là Thuần vương phi chưa chính thức thì bọn họ đã nghe sắc đẹp khuynh thành không ai so kịp là mỹ nhân của thiên hạ.

Bọn họ vốn không tin lắm nhưng hiện tại hiểu rồi, thứ nhan sắc sắc đẹp mà bọn họ vốn đang tự hào, thứ mà bọn họ cho rằng đó là lợi thế chốn cung cấm so với vị vương phi trước mặt này đây quả thật ngay cả một phần cũng chẳng thể so được.

Thái hậu vốn đang trách cứ bọn họ thì thấy bọn họ đứng ngẫn người ở đó liền theo ánh mắt của bọn họ mà nhìn đến nàng, bà cuối cùng cũng hiểu ruốt cuộc bọn họ vì cái gì mà ngẫn người rồi. Người con dâu này của bà lần đầu tiên bà gặp cũng ngẫn người hệt như bọn họ vậy, ai bảo con dâu bà quá xinh đẹp làm gì.

"Đám người các ngươi càng ngày càng quá quất, không biết chính bản thân mình có quyền gì mà dám bỏ bỏ qua lời hoàng hậu, xem thường ý của ai gia. Các ngươi đây chính là muốn phản rồi" Thái hậu kéo hồn phách đang lạc của đám người kia quay về.

"Hoàng đế con nói xem nên giải quyết đám phi tần này của mình như thế nào" Thái hậu hướng con trai mình hỏi ý thế thôi chứ trong lòng bà đã có hướng giải quyết sẳng rồi.

Đám phi tử nghe thế liền bắt đầu lo lắng liền lập tức lên tiếng "Khởi bẩm thái hậu, chúng thần thiếp lần này vô ý quấy rầy nhã hứng của thái hậu chúng thần thiếp nguyện chép trăm quyễn khinh phật thay người bày tỏ lòng thành với thần phật trên cao"

Nàng ngồi một bên nghe thế thì mĩm cười trong lòng cũng như có chút khen ngợi cộng thêm tiết thương gửi tặng bọn họ. Đám người này thật sự cũng có chút gì đó gọi là thông minh, biết lợi dụng lòng tin thành tâm với phật pháp của thái hậu để tạo cho bản thân một đường lui tốt nhưng lại không biết đó là mấu chốt khiến thái hậu triệt để tức giận.



Đám phi tử kia vốn cho rằng thái hậu nghe xong sẻ nguy lòng mà bỏ qua cho bọn họ nhưng lần này bọn họ đón sai rồi, thái hậu vừa nghe đến bọn họ muốn đi chép kinh phật thì tức giận không thôi.

Bởi bọn họ muốn thông qua kinh phật có thể giúp thái hậu bớt giận tự tạo đường lui cho bản thân, nhưng bọn họ lại phảm phải một sai lầm cực kì nghiêm trọng đó chính là đụng đến tính ngưỡng cao cả trong lòng thái hậu.

Phật pháp đối với thái hậu chính là sự thiên liên thế mà đám phi tử kia lại dám lợi dụng phật pháp, lần này cho dù có ai nói gì hoặc đến xin tội cho bọn họ nhất định sẻ bị vạ lây.

"Lời như vậy các ngươi cũng giám nói được...Tốt...Thật tốt"

Lúc này Lý An chơi đùa cùng Thiên Tuệ thì nghe được giọng điệu mẫu hậu nhà mình đang rất tức giận thì liền ngẫn lên mà quan sát đám người kia, lúc này bọn họ đang quỳ gối dưới đất, lúc thấy Lý An nhìn đến bọn họ liền lộ ra ánh mắt vui mừng cùng cầu cứu.

Nhưng trong mắt Lý An lúc này đây đám phi tử kia chẳng khác nào những con ch* cắn người lung tung đến lúc sắp bị giết liền đưa ánh mắt cầu cứu đối với người qua đường mà chúng từng muốn sâu xé.

Thái Hậu thấy con trai mình nhìn bọn họ thì cho rằng con trai mình muốn cứu người liền lạnh giọng hỏi "Bệ Hạ đây là muốn ai già tha cho bọn họ?"

Lý An thấy mẫu hậu mình nghĩ lung tung liền lắc đầu "Con không có ý đó, mẫu hậu cứ giải quyết theo ý của mình"

Thái hậu nghe thế liền rất hài lòng với câu trả lời như vậy, chỉ cần không cứu hay nói giúp cho bọn họ thì bà cực kì hài lòng.

"Nếu bệ hạ đã nói thế vậy để ai gia xữ lý vậy.

Người đâu, tước bỏ phong vị của bọn họ nhốt vào lãnh cung từ nay về sao không cho phép bước ra bên ngoài dù chỉ nữa bước"

Thái hậu vừa nói xong liền có mấy người tiếng đến kéo bọn họ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK