Ly Nguyệt lúc này vui vẻ mà chạy vào trên miệng không ngừng gọi điện hạ tỷ tỷ nàng nghe có chút buồn cười, gõ ràng là nhỏ hơn nàng không bao nhiêu mà cứ như là con nít vậy.
Thái hậu thấy nữ nhi nhà mình không thèm nhìn mình một cái mà đã vọt vào bám sát vào người ta nên có chút không biết nói như thế nào.
Lúc này ngoài cữa cũng chuyền vào một giọng nói khác "Muội muội ngày càng không biết cung quy là như thế nào"
Nói xong lời này người kia cũng hơi cuối đầu về phía thái hậu "tham kiến mẫu hậu"
Thái hậu nghe thế thì đầy ôn hòa mà đáp "Hoàng đế không cần đa lễ"
Lý Khanh lúc này cũng đứng dậy mà hành lễ với người mới bước vào "Tham kiến hoàng huynh"
Nàng nghe thế thì nheo mắt nhìn người đứng ở trước mặt, người này có chút giống Lý Khanh khí chất trên người có chút ôn hòa phong nhã không giống bật đế vương nên có.
Nhưng nhận biết thân phận trước mặt dù sao cũng là hoàng đế Chu quốc nàng cũng không thể không chào.
"Tham kiến bệ hạ"
"Lần này trẩm nghe hoàng đệ có đưa người vào cung nên cố tình đến xem thử, không ngờ người đến là An Quốc công chúa. Nghe danh đã lâu" Lý An thấy nàng chào thì có chút khách khí.
"Một nữ nhân như ta mà được bệ hạ biết đến thật có chút vinh hạnh" nàng nhàn nhạt mà trả lời.
"Công chúa không cần khách khí như vậy, thiên hạ này ai cũng từng nghe danh công chúa một lần cho dù là nhan sắc hay tài nằng đều có thể làm người ta ngưỡng mộ" Lý An hơi cười mà nói
Nàng không đáp mà chỉ đứng đó nhìn Bách Lý An, người này mang đến cho nàng một cảm giác vô cùng quen thuộc giống như đã quen biết nhau ngàn năm trước vậy, hơn nữa sự quen thuộc này lại mang cho nàng chút cảm giác khó chịu. Đây là lần đầu nàng cảm thấy khó chịu với một người mới gặp lần đầu như vậy.
Lý Khanh ở một bên thấy nàng cứ nhìn hoàng huynh mình thì có chút lo lắng mà lên tiếng "Hoàng đến thật đúng lúc, hôm nay ta đưa nàng ấy đến gặp mẫu hậu lần sẳn huynh ở đây cũng gặp nàng ấy một lần"
Hắn vừa nói vừa bước đến đứng cạnh nàng, hắn cố ý kéo nhẹ tay nàng để sự chú ý của nàng rời khỏi hoàng huynh mình.
Nàng lúc đó cũng nhìn ra chút lo lắng kì lạ trong mắt hắn liền lắc nhẹ đầu mà cười với hắn biểu thị bản thân vẫn ổn.
Hắn thấy nàng như vậy cũng có chút thở phào, mà rút lại cánh tay lúc nãy kéo nàng. Hành động của hai người tuy kính đáo nhưng ở gốc độ của thái hậu đang ngồi đều có thể nhìn rõ được từng hành động của hai người.
Lý Khanh vốn muốn nàng và thái hậu cùng ngồi ăn một bữa cơm với nhau nhưng khi thấy sự kì lạ của nàng thì hắn như đứng ngồi không yên nhanh tróng tìm cớ mà đưa nàng quay về phủ.
Thái hậu cùng Ly Nguyệt muốn giữ hau người ở lại nhưng đều bị hắn một mực từ chối.
Đợi đến khi hai người bắt đầu rời khỏi cung sự lo lắng của hắn mới bắt đầu giảm bớt, hắn đắn đo rất lâu mới lên tiếng hỏi.
"Nàng thấy hoàng huynh của ta ra sao?"
"Một người ôn hòa, phong nhã rất ít vị đế vương nào có trên người loại khí chất này, ngay cả hoàng huynh ta cũng chẳng có được" nàng bình thản mà trả lời nhưng từng lời của nàng nói đều giống như đang thổi bùng lên sự lo lắng của hắn.
"Vậy nàng có thích huynh ấy không?"
Nàng nghe hắn hỏi liền bật cười "Lý Khanh huynh đang nghĩ gì vậy?"
Hắn nghe nàng hỏi ngược lại thì bắt đầu ấp úng "Ta..."
"Lý Khanh ta không thích hoàng huynh của huynh, nếu thật sự có thích thì chỉ đơn thuần như một loại hảo cảm.
Nó khác với việc ta thích huynh rất nhiều" Nàng vừa nói vừa đưa tay vuốt ve gương mặt hắn trong mắt đầy nhu tình.
Hắn thấy hành động của nàng như vậy trong lòng liền có chút nhẹ nhỏm, giống như chút được gáng nặng nào đó vậy.
"A Yên, ta chịu không nỗi khi nàng nhìn người khác chăm chú như vậy" hắn nhớ đến lúc nãy nàng nhìn hoàng huynh mình liền có chút tủi thân
"Ngoan, sau này chỉ nhìn huynh như vậy có được không" lời nói của nàng hiện tại giống như pha mật vào vậy ngọt ngào say đắm lòng người.
Lý Khanh nghe lời nàng nói song thì có chút mong lung mơ hồ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng dỗ ngọt hắn như vậy.
"Được, nàng đã hứa thì nhất định không được nuốt lời" hắn đưa tay bắt lấy bàn tay đang đặt ở trên mặt mình mà nắm trong lòng bàn tay.
Nàng không đáp mà chỉ cười mà nhìn hắn, hắn cũng xem như đã khẳng định được vị thế của mình trong lòng nàng.
Từ cung đến phủ Thuần vương khá gần nên rất nhanh cả hai đã quay về trước cữa phủ.
Hắn cũng như lúc vào cung nhanh tróng đở nàng xuống khỏi xe ngựa, bầu không khí giữa hai người lúc này làm người khác nhìn vào không khỏi thốt lên hai từ vi diệu.
Thu nhi và Hoa nhi cùng ra trước cữa phủ để đón nàng, Thu nhi khi vừa nhìn tới Lý Khanh liền dám khẳn định trong lòng rằng vị này đã bị điện hạ nhà bọn họ lừa đến trời trăn mấy đất chẳng biết gì rồi.
Nhưng mà cũng không thể trách điện hạ nhà bọn họ, muốn trách thì trách vị này quá mức dễ lừa đi.
Thu nhi chỉ biết thở dài một hơi trong lòng mà thôi, lần này xem ra nàng ta và Hoa nhi đã thật sự tránh không khỏi việc dọn đến phủ Thuần vương này ở lâu dài rồi.
Đợi khi nàng và hắn ai về phòng nấy thì trời đã bắt đầu không còn sớm nữa, nàng tuy có chút mệt nhưng vẫn không thể nào quên đi cảm giác mà Bách Lý An mang lại, nàng chưa từng cảm thấy bài xích một người nào đến như vậy.
"Thu nhi, nếu ngươi gặp một người mà cảm giác của ngươi luôn bài xích người đó vậy có nghĩa là gì?" Thu nhi đang đứng gỡ tóc cho nàng bị nành hỏi thì có chút bất ngờ
"Thuộc hạ chưa từng gặp một người như vậy nên cũng chẳng thể nêu ra đáp án cho điện hạ vừa lòng được" Thu nhi thật tình mà trả lời nàng.
Hoa nhi bên cạnh đang trải giường cho nàng thì nhịn không được mà lên tiếng "Điện hạ, cái này thuộc hạ từng nghe nói qua.
Nếu mới gặp lần đầu mà đã có cảm giác bài xích vậy chắc chắn hai người đó có liên quan với nhau ở rất nhiều kiếp trước chẳng hạn như yêu hận đan xen vào nhau, cho nên mỗi kiếp khi hai người gặp nhau đều không tránh khỏi việc lại kết thêm một kiếp yêu hận nữa."
Nàng nghe Hoa nhi nói xong thì có chút cau mày suy nghĩ nàng thật muốn biết ruốt cuộc kiếp trước của nàng là yêu hay là hận với vị hoàng đế này, đây là lần đầu tiên trong đời nàng có chút tò mò về kiếp trước của mình.