• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhan Tuyền, mình biết giữa chúng ta có hiểu lầm. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy rất kỳ lạ vì hôm nay mình xuất hiện ở đây đi."

Ninh Tố Ngọc cố ý dẫn dắt, trong mắt cô lại chính là cố tình kéo dài thời gian. Nhưng cô quả thật thắc mắc, cũng cảm thấy mình còn chịu được nên đã hùa theo Ninh Tố Ngọc. Cô nửa ngã đầu lên thành ghế bên cạnh, ánh mắt thiếu đi chút tiêu cự nhìn Ninh Tố Ngọc bâng quơ hỏi theo: "Sao cậu lại ở đây?"

"Hình như lần cuối cùng chúng ta uống với nhau là lúc tốt nghiệp cấp hai phải không. Thật khó có dịp, chúng ta uống một chút đi."

Nhưng cô nàng lại không nói ngay mà giả bộ hoài niệm chuyện xưa, còn đưa cho cô một chai bia Heniken đã mở nắp. Bia Heniken này là loại nhỏ gọn chứ không phải loại lớn như chai thủy tinh ngày xưa, rất thích hợp để cầm cả chai mà cụng. Chỉ vì nhìn nó có vẻ rất ngầu lòi đi. Nhưng uống cả chai như vậy đối với người có tửu lượng kém thì chẳng khác nào uống thuốc độc.

"Vậy chắc cậu nhớ tôi không thể uống được nhiều chứ. Tôi không uống nữa đâu."

Thịnh Nhan Tuyền mơ màng xua tay, hoàn toàn là dáng vẻ lờ đờ say khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Hoặc có lẽ đối phương đã biết cô vốn có chuyện gì nên càng thêm ra sức dụ dỗ khi nhìn thấy biểu hiện lúc này của cô.

"Chỉ nhấp một ngụm thôi. Mình đương nhiên biết cậu không uống được."

Ánh mắt Ninh Tố Ngọc lóe lóe, giọng lại nhẹ nhàng nài nỉ.

Nhưng Thịnh Nhan Tuyền lại giống như bỗng nhiên tỉnh táo ra mà ẩn ý nhìn cô nàng: "Tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta không có còn thân đến vậy."



Cô thấy Ninh Tố Ngọc hơi giật mình, sau khi ngừng lại một chút quan sát cô thì cô nàng liền thanh minh: "Nhan Tuyền, mình đã hiểu ra rồi..."

"Thật ra tất cả chỉ là mình ngộ nhận. Mình quả thật ghen tỵ với cậu khi nhìn thấy cậu được thầy ưu ái. Đã vậy lúc đó cậu còn bỏ bê mình, nên mình..."

Nói đến nói đi cái sai vẫn là ở cô chứ gì. Thịnh Nhan Tuyền trong lòng cười mỉa mai.

"Mình cũng không biết tại sao mình lại cho rằng mình thích thầy nữa..."

Xùy!

"Nhan Tuyền! Dù sao chúng ta cũng là bạn thân nhiều năm, tôi có ghen tỵ với cậu cũng không thể đến mức đạp nát cả tình bạn này vì một người đàn ông đã không còn có bất cứ mối quan hệ gì với chúng ta."

Giờ thì muốn chia rẻ à?

Giọng Ninh Tố Ngọc buồn bã, lại ngượng ngùng nhìn Thịnh Nhan Tuyền: "Thật ra lần đó gặp gỡ anh Vĩnh chúng tôi đã có cảm tình với nhau. Anh Vĩnh ga lăng, làm người phong độ, tính tình cũng tốt. Mình không ngờ chỉ qua một thời gian tiếp xúc vậy mà mình lại phát hiện bản thân có tình cảm với anh ấy. Sau đó bọn mình đã thẳng thắn với nhau, chỉ là anh ấy nói anh ấy còn thích cậu..."

"Nhan Tuyền cậu tin mình. Chúng ta dù gì cũng là bạn đã lâu, nhà chúng ta còn ở chung một nơi, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cô chú cũng thương mình. Họ luôn mong muốn chúng ta làm bạn với nhau suốt đời. Cậu có thể cho mình một cơ hội để chứng minh hay không?"

Thịnh Nhan Tuyền im lặng nhìn cậu ta, trong lòng nói Ninh Tố Ngọc phải tự tin cỡ nào mà cho rằng nói những lời này cô sẽ tin. Là nghĩ trạng thái của cô hiện tại không tỉnh táo sao? Có lẽ đi... Nhưng cô vẫn giả bộ suy nghĩ, còn thuận tay cầm ly bia lên uống một ngụm, cứ như thể cô chẳng biết cái ly đó có gì vậy. Sau đó dưới ánh mắt chân thành của Ninh Tố Ngọc, cô nói: "Mình còn tin cậu được sao, Tố Ngọc?"

"Được, mình xin thề..."

"Cậu không cần thề."

Thịnh Nhan Tuyền xua tay, lại nói: "Cậu gọi đàn anh tới đây, chúng ta ba mặt một lời, tôi sẽ tin."



Ninh Tố Ngọc vừa nghe đã liền nói: "Được, mình đi gọi anh ấy!"

Nói xong thì cô nàng đứng dậy đi luôn.

Thịnh Nhan Tuyền nhìn theo bóng lưng của cô nàng, sau đó không tiếng động đổi lại vị trí của hai chai bia trên bàn. Ninh Tố Ngọc tự tin cỡ nào mà vẫn để lại hai chai bia? Ít nhất là thời điểm này chẳng ai để ý hành động của cô. Hiện tại cô đã có thể chắc chắn bảy mươi phần trăm bia trong chai này không bình thường. Mục đích của Ninh Tố Ngọc nãy giờ chính là muốn cô uống nó. Cho nên cô càng không thể để Ninh Tố Ngọc đạt được ý đồ. Mặc dù cô còn chưa rõ cô nàng muốn làm gì.

Cho đến khi cô nhìn thấy Lưu Vĩnh cùng chai bia của anh ta cô mới nhớ ra. Ngẫm lại thì bia trong ly của cô không phải do anh ta rót à. Xem ra cái thứ thuốc kia vẫn ảnh hưởng ít nhiều đến tư duy của cô.

Ninh Tố Ngọc đi không bao lâu thì dẫn theo Lưu Vĩnh quay lại. Điệu bộ hai người còn rất tình tứ, giống như Lưu Vĩnh cũng có tình cảm với Ninh Tố Ngọc. Nhưng thời điểm anh ta thấy cô thì có vẻ lúng túng, mặc dù anh ta vẫn đi tới.

"Anh ấy tới rồi, giờ cậu tin mình chưa?"

Ninh Tố Ngọc cố chấp nói.

Thịnh Nhan Tuyền nhìn họ vài giây rồi chủ động cầm chai bia lên loạng choạng đứng dậy. Cô có cảm giác lúc đó trong mắt Ninh Tố Ngọc lóe lên tia sáng âm u nhưng cô cũng không thèm quan tâm nữa. Cô nhìn Lưu Vĩnh: "Đàn anh, hai người thật sự..."

"Nhan Tuyền, anh vẫn thích em."

Lưu Vĩnh trước lúc nói còn liếc qua Ninh Tố Ngọc, nhưng mà hắn vẫn nói. Ninh Tố Ngọc thì hơi khổ sở cúi đầu, nhưng rồi sau đó lại ngẩng đầu nhìn Thịnh Nhan Tuyền cười, dù nụ cười hơi khó coi: "Chuyện tình cảm không thể gượng ép, mình chỉ cần chúng ta vẫn là bạn."

"Được."

Thịnh Nhan Tuyền không dây dưa lằng nhằng nữa, cô nói xong thì đưa chai bia ra. Lưu Vĩnh cũng liền nâng chai bia trong tay anh ta cụng vào chai của cô. Ninh Tố Ngọc thì cầm chai kia lên. Ba người chạm một cái rồi cùng uống. Nhưng Thịnh Nhan Tuyền chỉ uống một ngụm, Ninh Tố Ngọc cũng vậy, còn Lưu Vĩnh thì nốc gần nửa chai.



Ở khoảnh khắc cô cúi đầu chùi bia ở mép môi, ánh mắt cô lạnh băng.

"Mình muốn đi vệ sinh nhưng đầu có hơn choáng, cậu có thể dìu mình chút không?"

Thịnh Nhan Tuyền vừa uống xong thì liền đặt chai bia xuống rồi tha thiết nhìn Ninh Tố Ngọc. Ninh Tố Ngọc đương nhiên sẽ không từ chối rồi, thậm chí còn mừng rỡ nữa là đằng khác. Cô nàng liền đỡ lấy cô, nhưng lúc đi được một chút lại nói: "Cậu có muốn đến phòng riêng nghỉ chút không. Anh Vĩnh có thuê mấy phòng nghỉ nhầm lúc mọi người uống quá chén không về được, ở đó cũng có nhà vệ sinh, không cần thiết bon chen với người khác."

"Được vậy luôn à, vậy đi thôi."

Thịnh Nhan Tuyền có vẻ đã chẳng còn nhiều tỉnh táo, toàn bộ sức nặng đều đặt lên người Ninh Tố Ngọc. Lưu Vĩnh thấy vậy thì lại giúp, ba người không tiếng động rời khỏi phòng tiệc, đến khu phòng nghỉ.

"À đúng rồi Minh Kiều... Cậu có thấy Minh Kiều đâu không?"

Giữa chừng Thịnh Nhan Tuyền vô tình thều thào hỏi. Cô lại không thấy trong mắt Ninh Tố Ngọc lóe lên một tia sáng lạnh khi nghe cô nhắc đến Minh Kiều. Sau đó cô nghe cô nàng nói: "Minh Kiều chắc là đến một phòng nghỉ nào đó rồi đi."

Nhưng lời nói của cô nàng vẫn khiến lòng Thịnh Nhan Tuyền giật thót. Trong lúc vô tình cô nhìn thấy Lưu Vĩnh bên cạnh ánh mắt đã có phần lờ mờ, còn nóng nảy mà kéo kéo vạt áo ở cổ. Cô trong lòng động động, lại âm thầm quay qua nhìn Ninh Tố Ngọc. Thời điểm nhìn thấy mặt cô nàng hơi đỏ, tuy có vẻ cô nàng chưa có nhận ra nhưng cô đã nhận định được chai bia kia trăm phần trăm có vấn đề. Ninh Tố Ngọc rõ ràng chỉ uống một ngụm đã có biểu hiện khác thường rồi. Nhưng một ngụm... Đợi thuốc hoàn toàn ngấm vào, cho dù toàn thân mềm nhũn không có lực nhưng đầu óc lại không đến mức là mơ hồ... Cố ý!

Giỏi cho cậu, Ninh Tố Ngọc. Vậy thì cũng đừng có trách cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK