"Làm sao có thể."
Ba Thịnh lập tức bác bỏ: "Ba một người đàn ông làm sao hỏi được."
Cô cũng nghĩ vậy.
"Vậy rốt cuộc chuyện đó là sao?"
Ba Thịnh không chút cố kỵ mà hỏi. Ông nghiễm nhiên cho rằng cô sẽ biết. Nhưng ông lại nghĩ là cô biết bởi vì cô đã nói chuyện với Ninh Tố Ngọc.
"Chỉ là hiểu lầm."
Thịnh Nhan Tuyền không nói gì nhiều.
"Vậy thì tốt rồi."
Ba Thịnh có vẻ rất tin cô, không hỏi gì nữa. Ông còn nói: "Lời đồn vô căn cứ, chỉ cần đừng lại ra chuyện, đợi một thời gian thì tự khắc nó sẽ tan thôi."
Thịnh Nhan Tuyền không nói chuyện. Cô lại không cho rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp như vậy. Dù gì nó cũng dính tới danh dự của một giáo viên.
Kết quả buổi tối hôm đó cô cũng chẳng nói gì với Ninh Tố Ngọc, cứ như thể cô chẳng biết gì về chuyện này vậy.
Lại qua một ngày, sáng hôm sau cô chủ tâm để ý một chút, quả nhiên nghe thấy tiếng bàn tán về chuyện này trong trường. Cô không khỏi nói mình quá vô tâm, vậy mà không biết gì cho đến khi nghe ba cô nói. Mấy lần cô lén lút nhìn phản ứng của Ninh Tố Ngọc, cũng phát hiện cô nàng tỏ ra rất gò bó vì những lời xì xầm xung quanh. Nhưng cô làm như không biết, muốn nhìn xem bao giờ Ninh Tố Ngọc sẽ chủ động nói với cô.
Nhưng Thịnh Nhan Tuyền chưa đợi được Ninh Tố Ngọc thì cô nàng đã đợi được Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa tìm mãi mới thấy cơ hội nói chuyện với Ninh Tố Ngọc, vừa bắt được người đã vội vàng hỏi: "Tố Ngọc, chuyện này là sao?"
Ninh Tố Ngọc không nghĩ đụng chạm riêng tư với Trịnh Hòa ở chỗ này. Mặc dù xung quanh nhà vệ sinh lúc này không có ai nhưng không có nghĩa sẽ không có người bất chợt xuất hiện. Nhưng cô nàng muốn rút tay ra khỏi cái kiềm chế của Trịnh Hòa lại bị hắn bóp đến đau điếng. Cô khó chịu hô lên nhưng giọng nói nhỏ nhẹ lại mềm mại khiến người thương tiếc: "Đau... Thầy buông em ra đã. Chỗ này không phải chỗ để nói chuyện!"
Trịnh Hòa có vẻ thật thích cô, mặc dù biểu tình vẫn rất khó coi đến có phần dữ tợn nhưng hắn vẫn buông tay cô ra, chỉ là không cho Ninh Tố Ngọc đi mà kéo cô vào càng sâu trong nhà vệ sinh hơn.
Ninh Tố Ngọc dù sợ bị phát hiện nhưng cũng không có ý định né tránh. Sau khi cảm thấy an toàn rồi cô mới nhẹ giọng giải thích: "Thầy bình tĩnh đi, chuyện không như thầy nghĩ đâu."
"Vậy là sao?"
Nói thật là Trịnh Hòa không nghĩ Ninh Tố Ngọc có gì đó với Khương Tình. Đơn giản cái chuyện học trò thích giáo viên này không phải nói gặp là gặp, cho dù hắn đang theo đuổi Ninh Tố Ngọc thì hắn vẫn cho rằng nguyên nhân là ở hắn dây dưa. Còn Ninh Tố Ngọc chỉ là bị động thừa nhận thôi. Cho nên hắn nghĩ rằng là do Khương Tình động tay động chân. Mấy hôm nay từ lúc biết chuyện hắn vẫn không thiếu bóng gió đâm chọt Khương Tình, một phần là khó chịu, một là cố tình muốn đối phương nhanh chóng giải quyết vấn đề. Nói sao thì chuyện có liên quan đến danh dự của một giáo viên, mặc kệ Khương Tình có phải có ý đồ với Ninh Tố Ngọc hay không thì cũng phải trước tiên đè ép chuyện này xuống. Cố tình Khương Tình lại cứ ung dung không chịu ra mặt, hắn vừa bực vừa vội mới phải tìm Ninh Tố Ngọc chứng thực, như vậy hắn mới không bất an.
Người như Khương Tình thật dễ thu hút ánh mắt của người khác. Hắn làm giáo viên không dưới năm năm đã nhìn thấy tình huống học sinh thích giáo viên vì diện mạo không ít lần. Hắn quả thật là sợ Ninh Tố Ngọc sẽ thích Khương Tình.
Kết quả nhìn thấy Ninh Tố Ngọc vội vã phản bác mà không phải là đẩy tội danh lên đầu Khương Tình, hắn vô thức buột miệng: "Không phải Khương Tình vậy chẳng lẽ..."
"Thầy nói gì vậy!"
Ninh Tố Ngọc cho dù có ý định gì thì cũng không thể để Trịnh Hòa hiểu lầm mình, cô vội vàng la lên: "Chỉ là hiểu lầm mà thôi! Là do người ta ăn nói bậy bạ. Thầy ấy là thầy của em, sao thầy có thể nghĩ như vậy, còn oan uổng em..."
"Được được! Tôi tin em! Là tôi sai! Là tôi sợ em thích hắn. Tôi không nên nghi ngờ em."
Trịnh Hòa thấy cô nàng cuống lên, dáng vẻ điềm đạm chọc người thì mặc dù vẫn còn khó chịu vì cô nghĩ tốt cho Khương Tình, hắn vẫn phải vội vàng dỗ người trước. Nhưng hắn chính là thích một Ninh Tố Ngọc tâm địa thiện lương, tính tình mềm mại như vậy không phải sao.
"Thầy không biết mấy hôm nay em khó chịu thế nào..."
Nhưng Ninh Tố Ngọc vẫn ấm ức, giọng nói nghẹn ngào khiến người thương cảm. Quả nhiên liền khiến Trịnh Hòa luống cuống lên.
"Thầy không phải trách em! Tố Ngọc đừng sợ, không sao đâu!"
"Giờ ai cũng nhìn em thật kỳ quái... Em sợ đến mức có lúc còn nghĩ không dám đi học..."
Cô ta vừa nói khóe mắt đã đỏ ửng, lại quật cường không để nước mắt rơi xuống.
Trịnh Hòa bối rối lại tiếc thương, không thể không cố gắng dỗ dành: "Em chỉ cần nói ra..."
"Sẽ không ai tin đâu!"
Ninh Tố Ngọc hồng con mắt nhìn hắn.
"Vậy để Khương Tình nói!"
Trịnh Hòa vội.
"Thầy ấy... Cũng là bị liên lụy thôi..."
Ninh Tố Ngọc cúi đầu. Cho nên Trịnh Hòa không nhìn thấy chút âm u trong đáy mắt cô ta.
Bỗng nhiên lúc này bên ngoài khẽ vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện khiến hai người sợ hết hồn.