Thịnh Nhan Tuyền im lặng. Một hồi cô mới nói: "Có thể bên trong còn có khuất mắc..."
"Vậy tại sao Tố Ngọc không nói rõ? Nó có thể nói thẳng với người ta."
"..."
Thịnh Nhan Tuyền rũ mắt, trong lòng lại cảm thấy quá mức hoang đường.
Nói đi nói lại thì trước đó cô còn lo người ta sẽ nói ra nói vào chuyện của cô. Cô có ngờ đâu một lần nghịch chuyển cô thì chẳng dính líu gì mà lại đổi thành Ninh Tố Ngọc.
Căn nguyên mọi chuyện là như thế này. Theo lời một người hàng xóm gần nhà của Ninh Tố Ngọc thì đêm đó bà ấy vô tình thức dậy đi vệ sinh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa nên tò mò nhìn ra ngoài. Thời điểm đó mọi người đều có thể ngủ được một giấc rồi, quả thật là nên không có ai lang thang ở bên ngoài trừ những trường hợp cá biệt. Chó sủa cũng không đảm bảo sẽ có chuyện gì được. Nhưng khi bà ta nhìn ra, giữa ánh trăng mờ mờ thì lại thấy phía xa có hai người đang ôm nhau... Ừm, quả thật là đang dựa sát vào nhau. Ban đầu bà còn tưởng mình gặp ma. Bà ấy lúc kể lại cũng nói ngay sau đó họ đã tách ra, nhưng cái quan trọng ở đây là bà ấy nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người. Đặc biệt là xưng hô giữa họ với nhau.
Sau đó bà cũng không liền tin vào những gì mình thấy nên còn đi tìm Ninh Tố Ngọc hỏi thử. Kết quả Ninh Tố Ngọc vừa nghe đã xua tay cật lực nói không phải như bà nghĩ rồi bỏ chạy như có lửa đốt mông, biểu hiện mười phần chột dạ lại lấp lửng che giấu không muốn cho người biết.
Ở cái làng nhỏ bé này chỉ cần là một ngọn gió cũng có thể thổi khắp nơi. Lại thêm thái độ của Ninh Tố Ngọc khiến người hàng xóm kia trong lòng khó chịu lại càng thêm nghĩ nhiều nên lời đồn cứ thế chân thực lan ra.
"Tóm lại là không phải như ba nghĩ. Còn chuyện đó để con đi tìm Tố Ngọc hỏi thử."
Thịnh Nhan Tuyền thả lại một câu rồi xách cặp rời khỏi nhà.
"Sao con không đợi Tố Ngọc..."
"Không cần!"
Lúc này còn cách thời điểm đi ôn tập rất sớm, bình thường là Ninh Tố Ngọc đến tìm cô rồi họ cùng nhau đi. Nhưng hôm nay cô không muốn nữa.
Vốn dĩ cô có thể nhân cơ hội đó gặp Ninh Tố Ngọc hỏi chuyện. Nhưng lúc này cô muốn nói chuyện với người kia trước.
Cô không rõ lời đồn này đã đến tai những thầy cô ở ngoài đó chưa. Nhưng quả thật là nó chẳng hay ho một chút nào cả. Cái chuyện này quả thật là hoang đường, cô muốn biết rốt cuộc đêm đó đã có chuyện gì. Còn về thái độ của Ninh Tố Ngọc, cô thật không muốn nghĩ.
Trong tiềm thức cô cảm thấy càng ngày càng bất mãn với tính cách của Ninh Tố Ngọc mặc dù ngoài mặt cô chẳng nói gì. Nếu thật như lời ba kể, Ninh Tố Ngọc lúc đó chịu giải thích ngay lập tức thì lời đồn đã không xuất hiện. Kiểu người đụng chuyện là hoảng sợ như vậy, dù cô chẳng biết là có cái gì để sợ nhưng cô vẫn chẳng thích chút nào cả. Thịnh Nhan Tuyền cảm thấy bản thân không thể nào giống Ninh Tố Ngọc dù chỉ một chút. Nếu cô là cô nàng thì nhất định sẽ cảm thấy bức bối như thể toàn thân bị băng keo quấn khắp người, làm cái gì cũng bó tay bó chân, cực kỳ khó chịu.
Lắm lúc cô cho rằng Ninh Tố Ngọc có thể nhiều học hỏi cô một chút, làm người mạnh dạn hơn. Nhưng có lẽ giống như người ta đã nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Có lẽ cả đời này cô cũng không thể tác động được chút nào tới Ninh Tố Ngọc. Cô cảm thấy sẽ có một ngày Ninh Tố Ngọc bị chính bản thân cô nàng làm liên lụy.
Lúc Thịnh Nhan Tuyền đến ký túc xá giáo viên nơi này còn chưa có học trò nào.
Hai giờ chiều họ mới học, lúc này chỉ mới một giờ, đương nhiên là không có người.
Vốn định đến tìm thầy ấy nói chuyện, kết quả vừa tới cổng ký túc xá giáo viên cô lại trùng bước, bần thần đứng trước cái cổng đơn sơ sập sệ hồi lâu vẫn chưa quyết định được.
Thở dài một tiếng bất lực, cô vô cùng cảm thấy bất đắc dĩ với bản tính nhút nhát ẩn sâu trong lòng. Rõ ràng cô vẫn là cô, chưa từng thay đổi. Vậy làm sao cô ép buộc Ninh Tố Ngọc phải thay đổi đây. Cô cũng chẳng khác nào cô ấy.
Mang theo suy nghĩ rối rắm, vừa không vượt qua được chướng ngại tâm lý vừa chẳng biết phải mở lời thế nào khi gặp người ta, Thịnh Nhan Tuyền ôm một bụng tâm sự dội nắng ngồi thù lù bên khóm hoa ngũ sắc mọc đầy hàng rào bằng gai sắt xung quanh ký túc xá.
Lúc Khương Tình từ trong phòng đi ra, ý đồ muốn vào bếp rót một ly nước nhìn thấy là cảnh tượng cô gái nhỏ toàn thân như muốn phát sáng ngồi bên cạnh khóm hoa dại. Khóm hoa mặc dù lớn nhưng chẳng che được cho cô chút nắng nào, quả thật là hành vi hành xác bản thân. Nhưng trước khi hắn mở miệng khẩu nghiệp theo thói quen lại bỗng nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện cách đây mấy tiếng trong phòng thầy hiệu trưởng.