Thời tiết ở Sài thành quả thật có thể dùng từ nắng mưa thất thường để hình dung. Chẳng ai nghĩ tháng này rồi mà nó còn có thể đổ xuống một cơn mưa như thế.
Thời điểm cô đau bụng là buổi chiều tầm bốn giờ. Lúc đó người đàn ông còn đang ở công ty chưa có tan tầm.
Đợi hắn xuyên qua màn mưa chạy đến thì cô đã được đẩy vào phòng sinh.
Cô sinh mà Khương gia huy động rất nhiều người đến. Nhà họ từ ba mẹ Khương, ông nội Khương lúc đó vừa hay mới đến thăm cô, Khương Minh đều có mặt. Còn cả Khương nhị cô, Khương tam cô cùng em họ của Khương Tình cũng đến. Một đám người đứng ngoài phòng sinh, trận thế cũng đồ sộ lắm.
Chỉ là không ai kịp cản Khương đại tổng tài va mặt vào cửa phòng sinh.
"Anh! Anh! Anh đừng gấp chớ!"
Khương Minh vội kéo lại Khương Tình đang dán mặt lên cửa sau khi tung vào nó một cái vì không kịp thắng.
"Con chạy gì dữ thần vậy!?"
Khương mẹ cũng sợ hết hồn à.
Nhưng mà sợ nhất là sợ hắn tông thẳng vào bên trong, lại ảnh hưởng con dâu bà đang sinh thì khổ.
"Em ấy vào bao lâu rồi?"
Khương Tình hơi thở gấp hỏi.
"Mới có chục phút thôi. Mà con có vượt đèn đỏ không thế?"
Khương cha ngờ vực nhìn hắn.
Khương Tình không có trả lời ông mà tiếp tục dán mặt lên cửa. Làm như hắn có thể thấy cái gì vậy.
Mấy người nhà họ Khương đều lắc đầu bó tay, nhưng cũng không can thiệp nữa.
Thời gian trôi qua từng chút một trong sự hồi hợp của đám người. Tiếng đồng hồ tích tắc kêu bên trên cửa phòng sinh khiến tinh thần ai nấy đều không được yên.
"Có phải hơi lâu rồi không?"
Không biết là ai hỏi, nhưng thật ra chỉ mới trôi qua có hai mươi phút.
Sinh thường rất khó nói trước nhanh hay chậm. Nhanh thì có thể rẹt cái là xong, nhưng chậm...
Cũng may là không có gì xảy ra, lại thêm mười phút nữa cửa phòng sinh liền bật mở.
Đi đầu là bác sĩ, theo sau ông là một cái giường bệnh được y tá đẩy ra. Bên trên là Thịnh Nhan Tuyền đã mệt đến rũ rượi mà thiếp đi. Bên cạnh còn có hai gói bột nhỏ da dẻ nhăn nhún như con khỉ, nhỏ đến đáng thương.
"Quả trình sinh rất thuận lợi. Thuận lợi đến tôi cũng không ngờ."
Đây là lời của bác sĩ.
Khương Tình chẳng thèm nghe ông nói đã theo xe chạy về phòng bệnh. Trong mắt hắn chỉ còn mỗi vợ và con nhỏ mới sinh. Hở mà ai ồn ào là hắn cho một cái ánh mắt sắc lẹm khiến người câm nín, mặc dù ánh mắt nhìn vợ con mình thì ôn nhu muốn chảy nước.
"..."
Một đám người đứng đầy hành lang nhìn giường bệnh đi xa, trong lòng oán hận còn bên tai thì nghe tiếng Khương mẹ hỏi han bác sĩ: "Còn hai đứa nhỏ?"
"Đều tốt. Bởi vì sinh đôi nên có hơi nhỏ hơn đứa bé sinh một. Nhưng sẽ sớm nảy nở ra thôi. Một đứa hai ký hai, một đứa hai ký tư."
"Chúc mừng ông bà." Bác sĩ hướng vợ chồng Khương mẹ bắt tay chúc mừng.
"Cảm ơn bác sĩ."
Sau đó đám người nườm nượp kéo về phòng bệnh.
Vừa vào đến nơi nhìn thấy là Khương đại tổng tài đang hôn lên trán cô vợ nhỏ, không khí ấm áp đến mức không ai muốn phá vỡ nó.
Rốt cuộc trải qua bao nhiêu gian khổ, Khương gia đã thành công đón nhận hai thiên thần mới.
Đứa cháu lớn Khương gia là con gái, đặt tên là Khương Mẫn. Đứa cháu nhỏ là con trai, Khương Thịnh.
Vốn là vì sự an bài của thượng đế này mà Khương đại tổng tài cũng ôm hi vọng chị gái sẽ không giống mẹ nó, ít nhất cũng phải ra dáng một chút cho em trai noi theo. Kết quả Khương Mẫn lại chẳng khác gì Thịnh Nhan Tuyền. Lớn lên xinh đẹp là khỏi nói rồi, nhưng khiến người nhức đầu là nó cực kỳ ương bướng.
Khương đại tổng tài vì đứa con gái bảo bối này mà muốn nhồi máu cơ tim.
Được cái là em trai Khương Thịnh tốt một chút... Không, nào có tốt một chút, là tốt rất nhiều. Nó thừa hưởng hết cái tốt của cha mẹ là thông minh trầm ổn, để lại cái xấu cho chị nó hết ngoài sự xinh đẹp.
Khương Mẫn không chỉ quậy phá mà còn độc miệng. Thịnh Nhan Tuyền mỗi khi nhìn nó là lại cười như được mùa. Này thì hay rồi, không chỉ là học tra mà còn mỏ hỗn, sau này biết ai mà trấn áp được nó đây.
Sau khi Thịnh Nhan Tuyền sinh đứa nhỏ không lâu, ít nhất là còn chưa đến một tháng thì nhà họ Khương đã âm thầm bàn nhau nói chuyện này cho sui gia. Con cháu là niềm vui của ông bà, sao họ có thể tước đoạt quyền lợi được biết đến sự tồn tại của cháu, thương cháu, nhìn cháu lớn lên cơ chứ.
Cho nên ở thời điểm Thịnh Nhan Tuyền không biết gì, nhà họ Khương đã đem xe đến rước cha mẹ Thịnh vào tận Sài Gòn. Họ đem những gì muốn nói, một tấm hình chụp Thịnh Nhan Tuyền đang ôm hai đứa nhỏ và một quyển sổ màu đỏ để cho tài xế đưa cho cha mẹ Thịnh. Quả nhiên cha mẹ Thịnh vừa thấy đã khăn gói lên đường ngay. Kết quả đây có lẽ là một quyết định đúng.
Thịnh Nhan Tuyền không biết gì bị sự xuất hiện của ba mẹ mình dọa cho giật mình.
Trời biết lúc nhìn thấy hai người xuất hiện ở cửa, cô sợ đến mức mém thì ném đứa nhỏ trong tay đi.
Sau đó nhà họ Khương đều lui ra cho gia đình họ nói chuyện với nhau. Đâu đó chừng mười phút thì ba Thịnh chạy ra, nguyên nhân là vì hai đứa nhỏ đói bụng rồi.
Ông vừa ra liền đụng độ con rễ bất đắc dĩ đang xoay vòng vòng bên ngoài. Hai người cha vợ con rễ nhìn nhau túng lúng một hồi.
Ừ thì Khương đại tổng tài trong lòng lúng túng ngoài mặt vẫn được xem là điềm tĩnh. Chỉ có ba Thịnh tay chân không biết để đâu cho đúng. Đáng lý ra ông có thể cầm chổi lên mà quật thằng trời đánh dám ăn mà không xin phép này một trận, nhưng lại bị khí thế hào môn của con rễ dọa nên giờ có chút không biết cư xử làm sao. May mà tiếng khóc trong phòng vọng ra đã cứu vãn tình thế bên ngoài.
"Hai đứa nhỏ đói rồi."
Thịnh ba ấp úng nói.
"Để con vào xem thử."
Khương Tình thả ra một câu không nóng không lạnh, tóm lại là không rõ cảm xúc đi vào trong phòng.
Vừa lúc Khương mẹ từ dưới lầu đi lên, cười nói: "Hay hai anh chị xuống nhà nghỉ ngơi chút đi. Đi đường có lẽ đã mệt mỏi rồi, để cho hai đứa nhỏ ăn no rồi lại xem."
Có cái vấn đề cần phải đối mặt thì vẫn phải đối mặt, cho dù họ có xa lạ với nhau cỡ nào.
Cho nên ba mẹ Thịnh vẫn là thuận lợi được ông bà sui gia mời xuống phòng khách nói chuyện.
Bên trong phòng...
"Sao thầy không nói với em!? Em mém thì bị hù chết!"
Thịnh Nhan Tuyền vừa vén vạc áo lên cho đứa con nhỏ đói bụng khóc gào đòi ăn ngậm lấy mĩ vị nó muốn vừa không nhịn được oán giận với người đàn ông.
"Họ có mắng em không?"
Khương Tình lại không trả lời mà hỏi.
Hắn ôm đứa con trai cũng đang đói nhưng chưa được ăn trên tay nhẹ nhàng đong đưa dỗ dành. Cử chỉ cũng thật tiêu chuẩn, khiến người ta xem mà choáng váng rồi cảm thán thì ra Khương đại tổng tài đến bế con cũng giỏi như vậy.
Thịnh Nhan Tuyền khựng lại một chút rồi bĩu môi nói: "Họ muốn mắng, nhưng mà có hai cục bột này họ lại không mắng được."
"Vậy thì tốt."
Khương Tình nói xong thì ánh mắt dời đến một bên da thịt tuyết trắng, bởi vì mang thai nên trở nên vừa căng và lớn còn vương mùi sữa của người con gái.
Thịnh Nhan Tuyền đều bị ánh mắt hâu hấu của hắn dọa cho run rẩy, không nhịn được mà rên lên: "Thầy có thể tém tém lại một chút không?"
"Tôi nhìn cũng không được sao? Đó là của tôi mà."
"..."
Đúng tình hợp lý dữ hen thầy.
"Thầy còn muốn giành với con nữa hả?"
Cô tức cười.
"Là tôi cho tụi nó mượn dùng tí thôi."
"..."
Được rồi, cô thua. Cô không nên tranh cãi với người đàn ông không có hạn cuối này.
"Dù sao thì em cũng không cần sợ nữa rồi."
Bỗng nhiên hắn đổi giọng khiến cô không kịp trở tay.
Nhưng sau đó cô lại không nhịn được hé môi, đôi mắt loan loan mang theo hạnh phúc thật trọn vẹn: "Trời sập đã có thầy chống chứ gì."
Thầy ấy cười: "Đúng vậy."
Hoàn.
...
Cảm ơn tất cả mọi người đã theo tác giả đi đến giờ. Có lẽ trên quãng đường này vẫn có những điều khiến mọi người không thỏa mãn, nhưng hãy nghĩ thoáng một chút rằng chẳng ai là hoàn mỹ cả. Ai cũng sẽ có khuyết điểm, cũng sẽ có tính cách riêng.
Cái tác giả đem đến cho các bạn là một câu chuyện gần gũi xác thực với hiện tại. Đây không hẳn là một câu chuyện có thực nhưng từ tính cách nhân vật cho đến cách hành xử của họ một trăm phần trăm đều là hiện thực áp dụng vào. Cộng thêm ba mươi phần trăm tình tiết là có thật, hi vọng mọi người có một trải nghiệm tốt đẹp khi đọc truyện.
Mặc dù tác giả vẫn muốn nói, nó vẫn không phải là sự thật một trăm phần trăm.
Nếu có một câu chuyện so với nó còn thật hơn nữa thì sao? Các bạn có muốn cùng tác giả nhìn xem không?
Khi câu chuyện trên chỉ là hư cấu, còn hiện thực lại không giống như vậy?
Hi vọng được gặp lại các bạn trong tác phẩm: Tôi Tái Giá Cùng Thầy Giáo Cấp Hai Của Tôi.
Thể loại: Ngôn tình, có H, hôn nhân gia đình, tái hôn, tổng tài, bảo bảo.
Đây là một câu chuyện khác của Thịnh Nhan Tuyền và Khương Tình trong bộ Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi.
...
Thật thật giả giả...
Đâu là thật? Đâu lại là giả?
...
"Nhan Tuyền, chẳng lẽ hai ta không thể nào làm lại từ đầu một lần nữa được hay sao? Chúng ta dù gì cũng đã có bảy năm... Bốn năm quen nhau rồi đến với nhau, lại thêm ba năm ở bên nhau, có chuyện gì không thể hàn gắn?" - Phạm Hữu Minh giương đôi mắt buồn bã cùng một chút oán hận nhìn người con gái mặc dù năm nay đã hai mươi lăm nhưng vẫn tựa như thuở mười tám. Thời gian chẳng để lại gì trên khuôn mặt của cô. Rõ ràng bình thường chẳng thèm chỉnh chu bây giờ lại như đóa hoa tươi mới khiến người muốn hướng đến. Hắn không khỏi có chút hoài nghi bao lâu nay cô chẳng hề có ý định vung đắp hạnh phúc với hắn.
Thịnh Nhan Tuyền nào biết hắn nghĩ gì, cô nhìn dòng xe tấp nập trước mặt mà vô thức thở phào nhẹ nhỏm vừa lắc đầu: "Không thể."
Bảy năm đã là quá đủ. Có lẽ tựa như Phạm Hữu Minh nghĩ, cô chẳng có mấy tình cảm với hắn. Cô nghĩ mà cười mỉa mai.
...
"Nhan Tuyền, một là tôi không có vợ, hai là em đã ly hôn. Con tôi cần một người mẹ, em có thể không?" - Khương Tình lặng lẽ nhìn người con gái đối với lời hắn nói trợn mắt há hốc mồm mà sự kiên định trong lòng càng lớn hơn. Quả thật là hắn chẳng nghĩ được vì cái gì hắn lại đối với học trò cũ của mình đưa ra lời đề nghị này.
Có phải quá huyễn hoặc?
...
Tác phẩm ra lên sóng.