Sức sống của đứa bé kia ngoan cường nên Ninh Tố Ngọc cũng không phải chịu khổ lâu, đã được chuyển ra khỏi phòng hồi sức vào sáng hôm nay. Nhưng bởi vì tội danh cố ý đâm người mà cô ta bị an bài vào một phòng riêng, có cảnh sát canh giữ bên ngoài. Hai người thuận lợi gặp được cô ta đang ngồi dựa vào đầu giường thẩn thờ nhìn ra cửa sổ. Trong phòng không có ai ngoài cô ta. Người nhà họ Lưu không thấy, cũng không biết là đã buông tha cho cô ta hay tạm thời đi đâu.
Nhưng Thịnh Nhan Tuyền không có bận tâm, cô chỉ muốn gặp Ninh Tố Ngọc.
Ninh Tố Ngọc nghe thấy tiếng động liền quay đầu qua. Lúc nhìn thấy họ, đặc biệt là thấy cô thì ánh mắt của cô nàng trở nên hung tợn như muốn ăn thịt người. Nhưng cô ta bị còng bạc khóa trên giường nên không thể chạy đi đâu được, chắc cũng chẳng có sức mà đi, càng không thể đến gần cô.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn cô ta, đôi mắt đặc biệt điềm tĩnh. Cô nói: "Cậu rất hận tôi?"
Ninh Tố Ngọc ngẩn ra. Sau đó cô nàng cười lên như điên như dại.
Cười đến chảy nước mắt.
"Mày còn hỏi tao!! Sao mày không chết đi! Mày chết! Khốn khổ của tao mới chấm dứt!"
Ninh Tố Ngọc cười xong thì như con điên hét toáng vào mặt Thịnh Nhan Tuyền. Mí mắt đều muốn bật ra, cả khuôn mặt đều biến dạng xấu xí không chịu nổi.
Âm thanh của cô ta quá lớn khiến viên cảnh sát bên ngoài mở cửa nhìn vào nhưng giữa đường bị ánh mắt của Khương Tình ngăn lại.
Thịnh Nhan Tuyền mặt không biểu cảm nhìn Ninh Tố Ngọc, mở miệng lại đầy trào phúng: "Không phải cậu được làm dâu nhà cao cửa rộng rồi ư?"
Cô còn cảm thấy không ngờ vì Ninh Tố Ngọc có thể không có hạn cuối như vậy. Nhưng cô lại hiểu vì sao Ninh Tố Ngọc có thể ti tiện đến thế. Chỉ vì muốn được sống sung sướng. Vậy cũng thôi đi, tại sao?
Vừa nghe đến đây Ninh Tố Ngọc liền như khối thuốc nổ, bùng một tiếng oán hận gì cũng phun trào ra: "Mày còn dám hỏi tao! Nếu không phải mày không chịu im lặng nằm xuống cho hắn ta làm thì tao đâu có phải giầy rách còn hơn không!"
Thịnh Nhan Tuyền im lặng nhìn cậu ta, bàn tay lại nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh xoa dịu, để hắn không có nổi điên mà giết Ninh Tố Ngọc. Còn cô không cảm xúc nhìn Ninh Tố Ngọc điên cuồng như mất trí không ngừng bẫm lẫm lại hét ầm lên:
"Nếu không phải tại mày... Tại chúng nó!"
"Mụ đàn bà chỉ biết có cháu đó! Còn cả tên đàn ông bề ngoài đạo mạo kia nữa! Chúng mày đều tiếp tay nhau hại tao! Hại tao!"
Đổi lại tiếng gào thét của Ninh Tố Ngọc chỉ là ánh mắt vô cảm của Thịnh Nhan Tuyền.
Hại? Là ai hại ai? Cô hại Ninh Tố Ngọc?
Không, là Ninh Tố Ngọc tự hại mình.
Quả thật chẳng thể trách được ai ngoài bản thân cô ta.
Vốn dĩ Ninh Tố Ngọc nghĩ rất đẹp, lại không ngờ hiện thực tàn khốc.
Ban đầu quả thật Lưu Vĩnh có đúng như Ninh Tố Ngọc nghĩ, muốn ăn xong rồi không nhận nhưng có chứng cứ của cô ta, hắn vẫn là buộc lòng phải rước cô ta về. Nhưng ai biết nhà họ Lưu lại tráo trở như vậy, kỳ kèo không định làm đám cưới cho cô ta, còn nói cái gì mà khi nào sinh được con mới có thể cưới. Trời biết lúc đó Ninh Tố Ngọc đã uất hận cỡ nào nhưng không thể làm được gì. Nhưng ít ra sau đó cô ta vẫn được ở trong biệt thự Lưu gia nhà cao cửa rộng nên cô ta vẫn cắn răng khuất nhục chịu đựng.
Nhưng đó chỉ mới là bắt đầu.
"Thứ nhà quê như cô không phải nên siêng năng chăm chỉ sao!? Ngủ đến tận cây sào khó coi như vậy cho ai xem! Mau dậy nấu cơm!"
Trời còn chưa đến sáu giờ cô đã bị mẹ chồng mạnh bạo xỉ vả dựng đầu dậy bắt làm việc nhà như con ở. Nhưng thế thì cũng thôi đi...
"Học cái gì mà học. Làm con dâu nhà này rồi cô còn cần ra ngoài kiếm tiền sao? Đi làm bên ngoài có nhiều tiền hơn chúng tôi cho cô không!?"
Nhưng quan trọng là mấy người vẫn chưa xem tôi là con dâu. Ninh Tố Ngọc thầm rủa xả trong lòng. Oán hận bắt đầu tích tụ.
"Tóm lại nếu cô muốn làm dâu nhà này thì ngoan ngoãn nghỉ học, lo làm tròn bổn phận con dâu đi. Có nhiều thời gian gần gũi với chồng còn có thể sớm ngày sinh cháu cho Lưu gia."
Các người chỉ muốn người đẻ mướn thôi chứ gì.
Ninh Tố Ngọc cúi đầu không nói. Cô ta ở dưới ánh mắt cay nghiệt của Lưu mẹ vẫn cố chấp đến trường như thường. Ngày ngày cam chịu xỉ vả còn hơn cơm bữa của mẹ chồng, trong lòng ấp ủ ý nghĩ đợi Lưu Vĩnh từ trường về thì nói chuyện với anh ta.
"Anh nói với mẹ anh đi, tôi muốn tiếp tục đi học."
Cô ta ôm mong đợi, lại đợi được lời khắc nghiệt của Lưu Vĩnh: "Đi học có thể có tiền, còn nhiều tiền hơn Lưu gia cho em sao?"
Quả là mẹ con, lời gì cũng giống như đến khiến người giận sôi máu.
"Làm thiếu phu nhân Lưu gia hưởng sung sướng em không muốn lại muốn ra ngoài lăn lộn? Vậy ban đầu em cố sống cố chết muốn bước chân vào Lưu gia làm gì?"
Mặc dù Lưu Vĩnh nói không sai, nhưng Ninh Tố Ngọc vẫn chưa bị làm mờ đi lý trí. Cô ta biết đó là đường lui của cô ta, nếu đánh mất nó thì cô ta chỉ có thể lệ thuộc vào Lưu gia. Lưu gia cho cô ta ăn thì có ăn, cho cô ta nhịn đói thậm chí là đuổi cô ta ra đường vào một ngày không xa cô ta cũng chỉ có thể cạp đất ăn.
Cho nên cô ta vẫn không chịu bỏ học. Mặc dù có thể bảo lưu thành tích để sau này có cơ hội lại trở về học tiếp. Lưu gia mặc dù muốn độc tài nhưng không ngại cô ta có miệng lưỡi, có hiểu biết. Họ không thể nhốt cô ta nên vẫn phải hậm hực để cho cô ta đi.
Những ngày đó Ninh Tố Ngọc rất hận Thịnh Nhan Tuyền. Cô ta càng chịu khổ nhiều thì càng thêm hận. Oán hận tích tụ ngày một nhiều.
Cho đến một ngày.
Cô ta phát hiện mình có thai rồi.
Ngày đó mẹ chồng cô ta rốt cuộc đã cho cô ta một sắc mặt đẹp, còn sẽ nói lời ngoan tiếng ngọt để cô ta nghỉ học dưỡng thai chứ không phải là mắng chửi chèn ép. Cô ta nghĩ dù sao mình cũng đã có thai, vì cái thai, vì tương lai của cô ta, cô ta nghỉ học là chuyện bắt buộc thôi. Cho nên cô ta nghe theo, đi bảo lưu thành tích học tập lại, đợi ngày cô ta có địa vị ở Lưu gia rồi cô ta muốn gì mà chẳng được.
Cô ta nghĩ được đẹp, nhưng lại không ngờ đến những ngày tháng "tốt đẹp" đã khiến cô ta quên mất những điều mình làm trước đây đã để lại hậu quả gì.
Một ngày nọ, cha chồng cô ta bình thường đối xử với cô ta cũng xem là dễ coi hôm nay vừa về đến nhà đã mắng ầm lên, mặc dù không phải là mắng cô ta.
Bốp!
"Mày xem chuyện tốt mày làm đi!"
Lưu cha vừa sừng sộ vừa tát một cái vào mặt Lưu Vĩnh. Ninh Tố Ngọc trông mà sợ không dám tới gần chút nào. Cô ta ở xa xa nhìn Lưu Vĩnh sững sờ vì bị đánh, sau đó lại nhìn thấy anh ta nắm chặt tay thì biết hắn đã tức giận rồi mà chỉ có thế mím môi cam chịu. Cô ta khó hiểu trong lòng cảm thấy hả hê.