• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu bút trong tay Thịnh Nhan Tuyền khựng lại một giây sau đó nó tiếp tục di chuyển như chưa từng có gì xảy ra. Cô cũng ung dung đáp lại cô nàng: "Nói như cậu là thầy Hòa cũng đứng với cậu rồi."

Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa bâng quơ, bản thân Thịnh Nhan Tuyền chẳng hề nghĩ gì. Thế nhưng người nghe lại giật thót tim, vội vàng phân bua: "Không phải đâu!! Cậu nói gì vậy!!?"

Lần này Thịnh Nhan Tuyền khựng lại hẳn, rồi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tố Ngọc đang bối rối một cách quá mức: "Cậu làm gì mà phản ứng quá khích vậy?"

"Cậu..."

Ninh Tố Ngọc cố nén kinh hãi trong lòng để tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Vậy sao cậu lại nói thế?"

Mặc dù cánh tay đang đặt ở sau lưng bất an mà nắm rồi lại thả ra mấy lần. Trán cũng đổ mồ hôi nhưng bởi vì cô ta vừa vận động ở bên ngoài xong nên chẳng ai nghi ngờ.



Thịnh Nhan Tuyền cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Cô lại cúi đầu tiếp tục làm bài vừa thản nhiên đáp: "Mình cũng không có nói sai đúng không. Thầy cô đến xem các cậu thi thố, cũng đâu phải chuyện gì không bình thường. Thầy ấy cũng giống vậy, chỉ là vô tình đứng bên cạnh mình thôi."

Mặc dù cô cảm thấy phản ứng của Ninh Tố Ngọc quá kỳ lạ nhưng cô lại không muốn nghĩ sâu xa hơn những thứ loạn thất bát tao đó. Nhưng cô cũng càng ngày càng nhận ra tư tưởng của Ninh Tố Ngọc quá cấp tiến, khiến cô không thoải mái. Ở cái tuổi của họ không phải nên suy nghĩ trong sáng một tí hay sao.

Cô thì vậy, người bên cạnh lại im lặng xuống hồi lâu.

Một hồi cô mới nghe Ninh Tố Ngọc có hơi buồn bực chất vấn lại: "Cậu đừng nói thầy ấy sẽ giống cậu, chọn cái nơi nắng chói chang như vậy để đứng xem thi đấu chứ."

Ngôn hành cảm xúc tự nhiên như bông đùa, nhưng trong lòng người nói nghĩ cái gì thì chỉ có họ biết.

"Nắng thì làm sao? Nắng chiều tốt cho da."

Thịnh Nhan Tuyền lại giống như không có nhìn ra cảm xúc như thể đang hờn giận của cô nàng. Đầu cô không ngẩng lên, không có nghĩ nhiều mà trợn mắt nói mò.

Nên cô cũng không thấy biểu tình của người bên cạnh cùng bàn tay đang nắm chặt đến nổi gân xanh của đối phương.

Nhưng vô tình bị Thịnh Nhan Tuyền phản đòn một cách bất thình lình như vậy Ninh Tố Ngọc cũng sợ bóng sợ gió một phen, rốt cuộc không thể tiếp tục đào sâu vào chuyện này nữa.



Sau đó Thịnh Nhan Tuyền cũng không có nhớ đến chuyện vừa xảy ra, như thể nó chỉ là một cuộc tán gẫu bình thường thôi, cũng chỉ có Ninh Tố Ngọc nghĩ nhiều. Rất nhanh không khí gượng gạo giữa họ đã bị tốp lớn bạn học vừa thi đấu xong tràn vào phòng quấy nhiễu. Họ ăn uống cười đùa nói chuyện rôm rả, không khí không thể nói là không tốt, càng mang theo một bầu nhiệt huyết sôi trào của tuổi thanh xuân.

Hoạt động cắm trại chỉ diễn ra một ngày hôm nay thôi, bởi vì điều kiện ở trường họ không đủ, không thể qua đêm được. Cho nên sau khi mọi người chơi xong những mục trò chơi còn lại thì họ giải tán. Về phần trao thưởng gì đó thì đến thứ hai đầu tuần mới phát.

Thế mới nói nuôi quân ngàn ngày dùng trong một giờ. Chỉ vì một ngày này mà họ chuẩn bị bao nhiêu là thứ, rốt cuộc cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

Sau đó mọi người lại vùi vào guồng quay của thi cử, càng lăn càng lớn. Thời gian cũng càng chạy càng dài, càng lại gần ngày thi hơn.

Cứ ngỡ tháng ngày sẽ bình yên cho đến lúc thi, vài ngày hôm sau bên tai Thịnh Nhan Tuyền lại nghe được một lời bàn tán vô cùng khó tin. Mà cô là nghe thấy từ miệng người nhà của mình.

"Con nói xem đêm hôm khuya khoắt thầy trò lại gặp nhau, còn lôi lôi kéo kéo ôm ấp là cái chuyện gì. Còn không phải..."

"Ba!"

Thịnh Nhan Tuyền không nhịn được cắt ngang lời nói cả ba Thịnh, sắc mặt có hơi khó coi.

Ba Thịnh cũng chỉ là buộc miệng bà tám đôi ba câu chứ không có để trong lòng nên thật sự ngừng miệng. Nhưng ông vẫn không nhịn được nói: "Không có lửa làm sao có khói.".

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Không có lửa làm sao có khói... Quả là một câu nói hay ho. Thịnh Nhan Tuyền đâu phải không biết. Bản thân là người biết rõ chuyện gì đang xảy ra, cô đương nhiên thấu hiểu vấn đề của nó. Nhưng chính vì biết nên cô mới khó chịu.

Cô bất giác nhận ra vấn đề to lớn trong chuyện này mà ngay từ đầu chẳng ai nghĩ tới.

Cũng phải thôi... Ở trong mắt những học sinh ngây thơ như họ nào có nghĩ nhiều thứ như vậy. Có lẽ đến cả thầy ấy cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày lòng tốt của mình lại thành con dao hai lưỡi cứa cho bản thân một cái đau điếng. Làm không khéo cái danh nhà giáo cũng bị bôi đen, bị tước đoạt.

Mặc dù cô cũng chẳng ưa gì thầy... Nhưng bất kể cái miệng người kia có độc cỡ nào cô cũng sẽ không để cho chuyện này xảy ra.

"Ba, thầy ấy là quan tâm học sinh mới đêm hôm đưa tụi con về. Con không rõ tại sao trong làng lại đồn đãi như vậy, nhưng mà nhân phẩm của thầy là không thể bàn cãi."

Ba Thịnh bị giọng điệu trịnh trọng của con gái rượu làm cho im lặng. Ông cũng không phải người không có lý lẽ, nếu không đã không nói cái câu không có lửa làm sao có khói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK