Thịnh Nhan Tuyền bĩu môi, bao sợ hãi dồn nén thành oán hận trừng về phía hắn. Cô không có trả lời hắn mà nói: "Thầy đừng tiếp tục đưa người nữa."
Khương Tình đối diện với biểu tình điềm tĩnh của cô ba giây thì như than thở lại tràn ngập sự cố chấp nói: "Chỉ vì chuyện đó?"
"Tôi đưa các em về là vì nghĩ cho an toàn của các em. Nếu chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà không đưa các em về... Tôi không phải người như vậy. Hơn nữa, em nghĩ tôi không đưa tiếp thì chuyện này sẽ được giải quyết sao? Người ta sẽ cho rằng tôi chột dạ."
Khương Tình lắc đầu nhìn cô trần thuật một vấn đề mà cả hai đều hiểu rất rõ.
Quả nhiên nhìn thấy Thịnh Nhan Tuyền im lặng.
Thịnh Nhan Tuyền làm sao không biết hắn nói đúng. Nhưng mà...
"Nhưng cứ thế này thì..."
"Em đừng lo cho tôi nữa. Mau về đi."
Khương Tình cười nhìn cô, đôi mắt đều là dịu dàng đến chính hắn cũng không hay. Ngẫm lại biểu hiện của Ninh Tố Ngọc lúc nãy cùng với thái độ của Thịnh Nhan Tuyền lúc này, hắn lần đầu... À không, không phải lần đầu cảm thấy hai người này thật sự là không giống nhau. Một người thẳng thắn mạnh mẽ, một người lại yếu đuối nhát gan sợ nọ sợ kia, làm sao lại có thể làm bạn được.
Vốn dĩ hắn còn định nhìn xem thái độ của Ninh Tố Ngọc để tìm giải pháp cho chuyện này, nhưng cô bé vừa nghe...
"Thầy ơi em xin lỗi! Là lỗi của em!"
Lúc nói chuyện cả khuôn mặt hình trứng dễ thương của Ninh Tố Ngọc đều nhăn nhíu cả lại, đáng thường nhìn hắn hối lỗi: "Nếu lúc đó em... Em thật sự không ngờ bà ấy lại nói chuyện đó, em nhất thời không kịp suy nghĩ... Em cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại hoảng lên nữa thầy ơi! Tự nhiên bà ấy hỏi em người đêm đó có thật sự là thầy giáo không! Em em..."
Khương Tình trầm mặt nhìn Ninh Tố Ngọc, lời nói kẹt ở cửa miệng phun ra không được mà nuốt vào cũng không xong, quá thật là thê thảm. Nhưng hắn còn có thể làm sao? Oán trách một cô bé chưa trải sự đời?
"Tố Ngọc em bình tĩnh đi."
Hắn thật mẹ nó muốn thưởng cho mình một ngón tay cái khi còn có thể nhỏ nhẹ với người đang đẩy hắn vào con đường thanh bại danh liệt.
"Nhưng nhưng..."
Ninh Tố Ngọc đỏ mắt nhìn hắn. Khương Tình không biết làm sao, lại không nghĩ tiếp tục dây dưa vấn đề chẳng đâu vào đâu lại chẳng giải quyết được cái gì này nữa nên hắn vỗ vai cô nói: "Em đừng nghĩ nữa. Cũng là họ đã suy diễn nhiều, không phải do em. Dù sao cũng đã lỡ rồi, em quên đi thôi, chuyện còn lại để thầy giải quyết."
"Em..."
"Được rồi, vào nhà đi."
Khương Tình vừa nói vừa đẩy Ninh Tố Ngọc vào nhà. Nhìn cô gái nhỏ áy náy không ngừng quay đầu lại nhìn mình, Khương Tình ở trong lòng bội phục chính mình, cũng bất lực không kém.
Nhưng cũng chính ở trong khoảnh khắc đó Khương Tình không còn cảm thấy thích con người của Ninh Tố Ngọc một chút nào nữa. Quá yếu đuối. Mềm mại là ưu điểm của một cô gái, nhưng nó không bao gồm tính cách. Nói thẳng ra nó lại là khuyết điểm của Ninh Tố Ngọc mà hắn không thích chút nào. So với cô gái nhỏ trước mặt hắn này, thật sự là một trời một vực.
Cái cô học trò hắn từng mắng không thương tiếc lại đứng đây chờ hắn vì lo nghĩ cho hắn đủ đường. Mặc dù hắn không chắc đối phương có phải vì Ninh Tố Ngọc hay không, nhưng mà hắn cảm nhận được chân tình của đối phương. Nó khiến hắn như được trấn an, lại càng thản nhiên đối mặt với mọi thứ cho dù nó bết bét cỡ nào. Nếu không được dạy ở đây nữa quá thật hắn chỉ có một tiếc nuối, đó chính là cô. Hắn thật muốn nhìn cô thi đậu trường chuyên, bước ra khỏi vùng đất nhỏ này, tỏa sáng.
Thịnh Nhan Tuyền cùng hắn đối mặt mấy giây, nửa bực bội, nửa lại bất lực mà không thể làm gì, rốt cuộc quay đầu hướng nhà mình bỏ đi. Bước chân còn có chút giận dữ vô cớ mà dặm bình bịch xuống đất nghe thật vang khiến Khương Tình nhìn mà bật cười.
Nhưng chút hờn dỗi của Thịnh Nhan Tuyền nhanh chóng bị kéo về với hiện thực ngay lúc một con mèo không biết từ đâu phóng ngang qua người cô rồi biến mất trong bóng tối. Thịnh Nhan Tuyền cơ hồ là giật thót tim đứng lại tại chỗ hồi lâu. Trong lòng cô thầm sợ hãi, bước chân lại giống như muốn chạy mà nhanh chân trở về.
Tất cả những thứ này đều chân thực lọt vào mắt Khương Tình. Hắn vừa kinh ngạc, vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy trong lòng nóng nóng kỳ lạ. Còn có... Thương tiếc.
Thì ra cô gái nhỏ này... Nhát gan như vậy...
Hắn cười, sau đó không chút nghĩ ngợi nhấc chân lên đi theo cô.
Ai biết lại thành dọa cô gái nhỏ lần nữa.
Thịnh Nhan Tuyền xanh mặt ôm tim trừng trừng nhìn cái người bỗng nhiên xuất hiện sau lưng mình mà thiếu điều muốn hét ầm vào mặt hắn.