Thẩm Hạ Tri đang kéo khóa quần xuống, đột nhiên Tâm Khôi xuất hiện, hắn hơi giật mình, có chút xấu hổ:
“Mẹ kiếp! Cậu sao cậu lại ở đây?”
“Vậy anh ra đây làm gì…?”
Tâm Khôi còn chưa nói hết câu, một cơn gió vù vù thổi đến. Phía trên tảng đá chắn trước hai người, xuất hiện một con chim khổng lồ, chín đầu, lông đen tuyền, đôi mắt đỏ rực như máu. Nó vỗ đôi cánh, một trận gió vù vù thổi đến, đẩy cho hai người nghiêng ngả lảo đảo. Tâm Khôi đánh rơi chiếc đèn pin xuống bên tảng đá. Đường về phía khu lều trại đã bị con chim chặn, cô nhanh chóng giơ tay tóm lấy cổ tay Thẩm Hạ Chi còn đang đứng ngơ ngác vì bất ngờ, xoay người kéo hắn chạy về phía ngược lại.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Chạy mau!”
“A!” Thẩm Hạ Tri hoàn hồn lại, cũng mặc kệ cả kéo khóa quần, xoay người chạy theo Tâm Khôi.
Con chim chín đầu không vội vàng đuổi theo, chín cái đầu, mười tám đôi mắt nhìn chằm chằm theo hai người Tâm Khôi và Thẩm Hạ Tri.
Trong giới ma thú, ma thú cấp bậc càng cao, số đầu càng nhiều. Ma thú có chín đầu là cấp bậc cao nhất. Chỉ có người có cấp bậc năng lượng trên 95 mới có thể đánh bại nó. Số lượng ma thú chín đầu cũng rất ít, chúng thường sinh sống ở khu vực biên giới, sâu trong rừng rậm, không bao giờ đi ra đến khu vực ngoài này. Con chim chín đầu này xuất hiện ở đây, thật là kỳ lạ.
Nhưng lúc này, cả Tâm Khôi và Thẩm Hạ Tri đều không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ chạy thục mạng. Với năng lực của bọn họ, căn bản không đỡ nổi một chiêu của ma thú chín đầu. Đam Mỹ Hài
Con chim nhìn hai người chạy ra xa, đột nhiên, vỗ cánh đuổi theo.
Vù Vù.
Mấy chiếc lông vũ khổng lồ, cứng rắn như thép xé gió bay đến. Tâm Khôi và Thẩm Hạ Tri vội vàng nhảy lên tránh né.
“Phập!” Một chiếc lông vũ cắm trúng vào ngực Thẩm Hạ Tri, hắn mất thăng bằng, ngã khụy xuống.
“Thẩm Hạ Tri!”
Tâm Khôi vừa né thoát một chiếc lông vũ bay đến, thấy Thẩm Hạ Tri bị đánh trúng, vội vàng chạy đến đỡ hắn.
Cô vung tay tạo ra một bức tường nước, chặn lại con chim kia, thế nhưng, căn bản không chống nổi ba giây. Con chim chín đầu xé màn nước, lao về phía hai người.
Tâm Khôi vội vàng khoác một cánh tay Thẩm Hạ Tri lên vai, dìu hắn tiếp tục chạy về phía trước.
“Tâm Khôi, cậu chạy đi, mặc kệ tôi.” Thẩm Hạ Tri một bên ôm ngực, một bên nói, bước chân hắn đã gần như mất lực, không còn nhanh nhẹn như trước.
“Đừng nói nhiều! Dành sức để chạy đi.” Tâm Khôi vẫn giữ chặt cánh tay hắn trên vai chính mình, dìu hắn chạy về phía trước, tốc độ của hai người đương nhiên đã bị giảm đi không ít.
Thẩm Hạ Tri quay đầu, thấy con chim kia đã nhẹ nhàng vượt qua tường nước của Tâm Khôi, hắn vận dụng năng lượng, giơ bàn tay đang ôm trước ngực lên, phía sau lưng hai người tức khắc hiện lên một bức tường thép cản lại con chim.
Lần này, con chim đâm thủng bức tường thép lâu hơn một chút, nhưng cũng không quá mười giây. Nó tức giận vỗ cánh, một cơn gió mạnh mẽ đánh thẳng đến hai người.
“Cẩn thận!” Tâm Khôi chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả hai người đã bị đánh bay ra xa 100 mét, rơi xuống vực sâu.
A A A!!!
Tiếng hét vang vọng khắp vực. Tâm Khôi quờ quạng tay, tóm được một cành cây nhô ra từ vách đá, một bàn tay kia của cô vẫn đang giữ chặt Thẩm Hạ Tri, sức nặng của hai người khiến cành cây trĩu xuống, răng rắc, rất nhanh rơi ra khỏi vách đá.
Hai người lại tiếp tục hét lên, tiếp tục rơi xuống. Tâm Khôi lại quờ quạng bắt được một cành cây khác, rất nhanh, cành cây cũng không chịu nổi sức nặng của hai người mà rơi xuống.
Khi thấy chỉ còn cách mặt đất tầm 10 mét, Tâm Khôi vận dụng số năng lượng cuối cùng còn sót lại trong người, tạo ra một cột nước, nâng đỡ lấy hai người, từ từ hạ xuống đất.
Vừa nằm xuống đất, hai người đều thở dốc. Không thể tin nổi chính mình vẫn còn sống.
“Đàn anh, anh không sao chứ?” Tâm Khôi hồi phục lại trước, nhổm người dậy xem Thẩm Hạ Tri, trước ngực hắn vẫn cắm chiếc lông vũ thô to, sắc nhọn kia, nhưng xem tinh thần có vẻ vẫn còn tỉnh táo. Hẳn là chiếc lông vũ không cắm vào đến khu vực nguy hiểm.
Thẩm Hạ Tri cũng đã hồi lại thần trở lại, ánh mắt phức tạp nhìn Tâm Khôi.
Từ lúc biết nhau đến giờ, hình như luôn là hắn bắt nạt tên này. Không ngờ hôm nay, tên này lại cứu mình.
Tâm Khôi không để ý đến ánh mắt của hắn, mà nhìn chằm chằm vào chiếc lông vũ cứng như thép đang cắm trên ngực Thẩm Hạ Tri:
“Thẩm Hạ Tri, anh nhịn đau một chút. Tôi giúp anh kéo chiếc lông vũ này ra. Như vậy, khi anh hấp thu năng lượng xung quanh mới có thể chữa lành được vết thương.”
“Được! Nhờ cậu!” Thẩm Hạ Tri yếu ớt nói. Hắn thực sự đã mất máu quá nhiều, đầu hơi choáng váng.