Cảnh phim lại chuyển đến vụ tấn công của quân khủng bố Alpha vào tòa nhà trung tâm thương mại.
Tư Tư đưa mẹ và em gái nuôi chạy ra ngoài, vì cứu hai người mà bị tường nhà đè trúng.
Cô nằm ở khu vực người bị thương nặng, nhìn về phía một nhà bốn người đằng kia. Ba mẹ và anh trai cô đang ra sức an ủi Tú Mỹ hoảng sợ khóc thút thít.
Tư Tư nằm ở bên này, cho đến khi được đưa đến bệnh viện, bốn người bên kia cũng không phát hiện ra cô.
Cô gái trẻ ngồi xem phim bên cạnh Hoàng Hạnh Hà khóc lên.
Hức hức!
“Sao bọn họ lại có thể mặc kệ Tư Tư như vậy? Nếu cô ấy chưa từng nhận lại bọn họ, có lẽ sẽ không bị tổn thương.”
Cô gái trẻ nói khẽ với bạn mình ở ngồi ở bên cạnh.
Hoàng Hạnh Hoa thấy hoảng hốt. Cảnh này, cũng quả thực quen thuộc. Hôm đó, Tâm Như khóc đến vô cùng đáng thương, bà mải lo dỗ dành con bé, đến lúc Tâm Như ổn định hơn, bà mới quay ra tìm Tâm Tâm thì biết cô đã được đưa vào trong cùng bệnh viện với Tâm Như.
Bà chạy qua thăm Tâm Tâm một lát, lại nghe điện thoại con trai gọi đến, nói tinh thần Tâm Như hoảng loạn, luôn gọi mẹ.
Lúc đó Tâm Tâm nằm ở trên giường bệnh vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói bản thân không có bị gì đáng ngại, bà liền vội vàng chạy qua chỗ Tâm Như an ủi con bé.
Sau này mới biết, Tâm Tâm bị gãy xương sườn. Dù kỹ thuật chữa bệnh của tinh tế tiên tiến, nhưng gãy xương sườn cũng rất đau, cũng phải nằm viện hai mươi ngày mới khỏi hoàn toàn.
Tâm Như tuy không bị thương da thịt như Tâm Tâm, nhưng lại bị tổn thương tinh thần, tuy bác sĩ nói có thể xuất viện về nhà điều dưỡng, nhưng gia đình kiên trì ở lại bệnh viện theo dõi thêm 10 ngày, để tránh có vấn đề gì xảy ra.
Thời gian hai đứa nằm viện, Hoàng Hạnh Hà chạy qua chạy lại giữa hai đứa con, nhưng chưa lần nào ở bên Tâm Tâm quá 10 phút. Lúc nào cũng là vừa chạy qua hỏi thăm Tâm Tâm được mấy cậu, đã nhận được điện thoại báo Tâm Như tâm thần không tốt.
Tâm Tâm phần lớn thời gian đều là cậu thanh niên tên Tiêu Lưu Phong bạn của con bé ở bên chăm sóc.
Mỗi lần thấy bà nghe xong điện thoại Tâm Như, vẻ mặt áy náy nhìn cô, Tâm Tâm đều nói: “Con không sao, mẹ qua xem em ấy đi.” Mỗi lần cô nói như thế xong, bà đều như trút được gánh nặng mà chạy đi.
Lúc này, trên màn hình, Lương Cẩm nhìn mẹ Tư Tư rời đi, bĩu môi trào phúng: “Tôi nói Tư Tư cậu, hay cậu nhận ba mẹ tôi làm ba mẹ đi. Ba mẹ tôi dù sao cũng rất thích cậu. Cậu xem, thời gian mẹ tôi ở bệnh viện với cậu còn nhiều hơn thời gian mẹ ruột của cậu ở đây với cậu.”
Tư Tư chỉ cười nhẹ nhàng: “Là do Tâm Như cần được chăm sóc, mẹ không thể không đi qua với em ấy được. Tôi dù sao cũng là học sinh trường quân đội, da dày thịt béo, không cần lo lắng.”
“Hừ, ai bảo không cần lo lắng? Tôi thấy rất đáng lo lắng. Cậu không biết lúc tôi nghe nói cậu ở trong tòa trung tâm thương mại kia, tôi đã lo lắng muốn chết!” Lương Cẩm giãy nảy người lên phản đối.
Tư Tư nhìn hắn cười cười.
Cười gì mà cười, Lương Cẩm đỏ mặt quay đi, lại lầm bầm lầu bầu tiếp:
“Đứa con mà bác sĩ bảo không sao có thể xuất viện thì cần được chăm sóc, đứa con bị gãy xương sườn phải nằm viện điều trị thì không cần được chăm sóc. Tư Tư, cậu cũng đừng nói đỡ cho bọn họ. Là bọn họ không tốt, cậu nên qua nhà tôi ở đi. Tôi đảm bảo, bố mẹ tôi sẽ đối xử với cậu còn tốt hơn đứa con đẻ là tôi.” Lương Cẩm nói xong, lại liếc liếc Tư Tư một cái, không biết nghĩ gì, mặt lại đỏ lên.
—
Cảnh phim lại qua rất nhiều phân đoạn, có cảnh Tư Tư tập luyện gian khổ trong trường quân đội, ở trong đại chiến trường giả định của trường học được bầu chọn làm chỉ huy.
Còn chăm chỉ luyện tập đến quên cả ăn, sau 1 năm thành công tăng tinh thần lực lên cấp 5S, cấp bậc cao nhất. Trở thành một thành viên của đội đặc chủng Báo Đen, đội quân tập hợp những người ưu tú nhất Trung Ương tinh. Cô vừa đi học vừa làm nhiệm vụ của một thành viên đội đặc chủng.
Nhiệm vụ rơi xuống trên đầu đội đặc chủng đều là cấp S. Độ nguy hiểm là quân lính bình thường vô pháp hoàn thành.