Trí Tiêu Nguyên liếc liếc chiếc
bánh kem trong tay Tâm Khôi, lại nhìn đám nam sinh đứng phía trước, chép miệng:
“Hay mang cả hai cái bánh kem về ăn
đi?”
Tâm Khôi trợn mắt trừng hắn. Cậu
theo đuổi con gái nhà người ta như vậy sao? Có ý thức chuyên nghiệp một chút
được không hả? Bắt cô cầm hộ bánh đã đành, đứng đợi chưa nổi năm phút đã chán
nản đòi về? Mẹ kiếp, cô thực thắc mắc, tại sao trong nguyên tác hắn có thể tán
đổ được hoa khôi?
Nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu, cấp
bậc sức mạnh của hắn là 99, một trăm năm mới sinh ra được một người cấp bậc như
vậy, có khi không cần hắn chủ động theo đuổi, hoa khôi đã tự ngưỡng mộ mà chạy. Xi𝓷 hãy đọc tr𝓾yệ𝓷 tại ++ Tr𝗨mTr𝓾yệ𝓷.𝑽𝓷 ++
theo.
“Đồ ngốc! Theo đuổi con gái nhà
người ta là phải kiên trì, phải chai mặt, cậu chưa nghe câu đẹp trai không bằng
chai mặt sao?”
Trí Tiêu Nguyên nghĩ nghĩ, trong
đôi mắt ánh lên sự không tình nguyện, hơi mím môi lại. Hắn nhớ đến lời ba hắn
nói với hắn trước khi đuổi hắn đến trường đại học:
“Nếu không có gia tộc và cấp bậc
sức mạnh cao, thì chỉ có chó mới thèm quan tâm đến một đứa cao ngạo như con.”
Hừ, được rồi, hắn lại cố gắng thêm
một chút vậy. Để cho ba của hắn mở to mắt ra mà nhìn, dù hắn có là một thường
dân thì vẫn có đầy người yêu. Mà quan trọng hơn là, khuôn mặt tên Tâm Khôi này
quá nghiêm túc, hắn không dám đắc tội.
Trí Tiêu Nguyên không hiểu sao hắn
lại sợ Tâm Khôi như vậy? Có lẽ vì đây là người bạn đầu tiên của hắn đi.
Chờ một lúc, cũng thấy Tiêu Hương
Nhi và nhóm bạn ký túc xá của cô đi ra ngoài.
Đám nam sinh lao nhao, nhốn nháo,
ai cũng giành lên phía trước tặng hoa, tặng quà cho hoa khôi, bày tỏ lòng
ngưỡng mộ.
Tiêu Hương Nhi chỉ lạnh lùng bước
qua, không để ý đến một ai.
Trần Nhược Tuyết đi cùng Tiêu Hương
Nhi không nhịn được nói:
“Các anh có thấy phiền không? Ngày
nào cũng tới đây? Tiêu Hương Nhi đã nói không thích các anh, các anh có tới
cũng vô dụng. Cũng không tự soi gương xem, chính mình có xứng với hoa khôi hay
không?”
Nói xong, cô mới liếc thấy Thẩm Hạ
Tri cũng ở trong đám người.
“A, anh Thẩm Hạ Tri…” Khuôn mặt nhỏ
của Trần Nhược Tuyết đỏ bừng lên, anh Thẩm Hạ Tri thì khác nha.
Ai mà không biết cấp bậc sức mạnh
của Thẩm Hạ Tri là 83. Toàn trường người có cấp bậc trên 80 cũng không đến 20
người. Chưa kể, hắn còn là công tử nhà họ Thẩm, ngoại hình soái khí bất phàm.
Quả thực khó tìm thấy được người hoàn hảo như vậy.
Tiêu Hương Nhi cũng nhận ra Thẩm Hạ
Tri. Nói thực, được người đàn ông như vậy theo đuổi, cô không khỏi cũng có chút
tâm hư vinh.
Cô quay ra nhẹ giọng nói với Trần
Nhược Tuyết:
“Trần Nhược Tuyết, không nên nói
với mọi người như vậy.”
Nhẹ nhàng trách Trần Nhược Tuyết
một câu xong, Tiêu Hương Nhi lại quay ra nói với đám nam sinh đang lao nhao
quanh cô:
“Cảm ơn thành ý của các anh. Nhưng
Tiêu Hương Nhi không thể nhận quà được, mong các anh hiểu cho, tránh đường để
Tiêu Hương Nhi và bạn Tiêu Hương Nhi đi ăn cơm trưa. Sau này các anh cũng đừng
tới nữa. Đúng là Tiêu Hương Nhi thích ăn bánh ngọt của cửa hàng Linh Lung,
nhưng Tiêu Hương Nhi sẽ không tùy tiện nhận quà của bất kỳ ai.”
Xung quanh vang lên vài tiếng tán
dương.
“Tiêu Hương Nhi nói chuyện thật dịu
dàng.”
“Không tùy tiện nhận quà, quả đúng
là tiểu thơ đài các được giáo dục tốt có khác.”
“Đúng là con nhà danh giá.”
“….”
Tâm Khôi trợn mắt, quả thực phục
đám nam sinh này, có thể từ một câu nói của người đẹp mà suy diễn ra được nhiều
ý tốt như vậy. Cô nhét một chiếc bánh kem trên tay cho Trí Nguyễn, đợi khi mấy
người hoa khôi đi ngang qua chỗ cô, liền tiến lên một bước, gọi lại:
“Ê, hạng hai!”
Tiêu Hương Nhi nhìn qua người vừa cất tiếng gọi, khuôn mặt hơi tái đi. Là tên Tâm Khôi chết bầm kia. Mấy năm cấp 3 hắn ta lúc nào cũng ở trên cô, khiến cô luôn phải đứng ở vị trí thứ hai toàn trường. Bây giờ hắn lại trực tiếp gọi cô là ‘hạng hai’, thực đáng hận!
Tiêu Hương Nhi trừng mắt nhìn về
phía Tâm Khôi. Thấy ‘hắn ta’ cầm một chiếc bánh kem trong tay thì hơi sửng sốt,
ngay lập tức liền tự hiểu ra.
Hoá ra hắn cũng thích cô. Điều này
cũng không lạ, dù sao có mấy nam sinh không thích cô cơ chứ?
Tiêu Hương Nhi đột nhiên thấy Tâm
Khôi thuận mắt hơn một chút, tuy nhiên vẫn là ghét nhiều hơn.