Nhà bọn họ đã trở thành vô sản, thành kẻ nghèo?
Đứa con gái trở về từ hành tinh rác rưởi kia lại có được toàn bộ?
Nó sao xứng?
Tâm Như cảm thấy thực sự không chịu nổi.
Trước đây, ba mẹ ruột cô là người làm công trong nhà họ Tâm. Ba cô là nhân viên làm vườn, còn mẹ cô là giúp việc nhà. Sau khi con gái của bà chủ bị bắt cóc, bà chủ và cậu chủ nhỏ ngày ngày đều sống trong u uất, đau khổ. Ông chủ Tâm Thái hàng ngày vẫn phải đi làm, không thể chiếu cố được trong nhà. Là mẹ cô chăm sóc cho bà chủ và cậu chủ.
Một ngày, mẹ cô gọi cô đến, bảo cô mặc vào một bộ váy màu hồng xinh đẹp của cô chủ, xuất hiện ở trong phòng khách.
Bà chủ vừa nhìn thấy cô đã gọi cô là Tâm Tâm, khóc lóc ôm chầm lấy, không buông tay.
Cô cũng ôm lấy bà chủ, làm theo lời mẹ dặn, gọi bà chủ là “mẹ”.
Bà chủ càng không thể rời được cô.
Đến chiều, ông chủ trở về, nhìn thấy bà chủ ngồi ở trong phòng khách vừa cười vừa đút bánh cho cô ăn.
Tối đến, ông chủ liền đi tìm gặp ba mẹ cô, nói muốn nhận cô làm con nuôi.
Từ đó, cô đổi tên thành Tâm Như, trở thành tiểu thư nhà họ Tâm.
Ba mẹ cô được cho một số tiền lớn, nhưng hai người vẫn lựa chọn ở lại nhà họ Tâm làm việc.
Mẹ cô chính là người đã hất nước vào Tâm Tâm ngày đầu tiên cô ta về nhà muốn nhận lại ba mẹ ruột. Chính mẹ cô nhắc nhở cô đề phòng Tâm Tâm.
Cô đã làm rất nhiều việc, để Tâm Tâm nhận ra cô ta không có vị trí trong căn nhà này, chủ động rời đi. Cô đã thật thành công, Tâm Tâm đã hơn 7 tháng không về nhà.
Thế nhưng thật không ngờ, anh trai lại chuyển toàn bộ tài sản cho cô ta. Anh bị điên sao? Ba mẹ cũng không trách mắng gì anh trai. Tất cả đều là một vẻ chấp nhận. Cả nhà này bị điên rồi!
Cũng may, cô không có điên! Thời gian làm con nuôi của gia đình họ Tâm, cô đã chuyển giao cho ba mẹ ruột mình rất nhiều tiền. Hai ông bà cũng đã mua được một căn biệt thự lớn ở khu vực gần nhà họ Tâm trước kia. Họ hiện đã chuyển về căn biệt thự kia sống, còn thuê cả giúp việc, mua xe. Tuy không sống được xa hoa như nhà họ Tâm trước kia, nhưng tuyệt đối là tốt hơn căn chung cư rách nát này!
Trước đó, cô còn ôm hy vọng đây chỉ là một hồi thử thách của anh trai, bởi vậy vẫn luôn cố chịu đựng. Nhưng sau khi nhìn thấy sự thật bày ra trước mắt, cô thật sự không chịu nổi nữa. Cô phải rời khỏi cái ổ tồi tàn này, đến sống với ba mẹ ruột của cô, tiếp tục sống cuộc đời một tiểu thư giàu sang.
Tâm Như trở về phòng, thu dọn đồ đạc, cho vào va li kéo.
“Tâm Như, con làm gì vậy?” Hoàng Hạnh Hoa đi vào, thấy Tâm Như kéo bốn chiếc va li lớn, ngạc nhiên hỏi.
“Mẹ, vừa nãy mẹ ruột con gọi điện nói nhớ con, muốn con về ở cùng. Mẹ, mẹ còn có anh Nhật An, nhưng ba mẹ ruột con chỉ có một mình con. Con không thể để ba mẹ ruột con bơ vơ không ai chăm sóc được. Mẹ yên tâm, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
Nói xong, Tâm Như không để cho Hoàng Hạnh Hoa có cơ hội hỏi gì thêm, kéo vali lập tức rời đi.
Hoàng Hạnh Hoa nhìn theo bóng dáng cô con gái nuôi, không nhịn được cười tự giễu.
Đi cũng tốt!