“Thẩm Hạ Tri thật quá đáng! Anh ấy lại vu hãm cậu là gay. Bạn bè thân thiết đi cùng nhau không phải thực bình thường sao? Tôi và các bạn cùng phòng mình vẫn hay đi cùng nhau. Đâu thể nói chúng tôi là bách hợp được, đúng không? Cậu đừng để trong lòng, tôi không tin lời anh ta đâu.”
Trí Tiêu Nguyên còn đang rối loạn như tơ vò, nghe Tiêu Hương Nhi nói vậy, hắn không khỏi suy nghĩ. Tình cảm của hắn với Tâm Khôi, là kiểu tình cảm giữa những người bạn thân sao?
Từ nhỏ hắn đã được đưa đến biên giới chống ma thú, toàn làm việc chung với các bậc cha chú, chưa từng kết thân với người bạn bằng tuổi nào. Hắn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực tình cảm, cho nên mới không phân biệt được đâu là tình bạn, đâu là tình yêu?
Nhưng sao trong lòng hắn lại cứ hốt hốt hoảng hoảng như vậy?
Thực sự đây chỉ là tình cảm giữa những người bạn thân sao?
Hắn quay ra hỏi Tiêu Hương Nhi:
“Vậy tình yêu nam nữ là kiểu như thế nào?”
Tiêu Hương Nhi ngạc nhiên, có phải hắn đang cố tình gợi ý cho cô không? Cô đỏ mặt lên:
“Cậu thử yêu một bạn gái, không phải là biết rồi sao?”
—
Cả ngày hôm nay, Trí Tiêu Nguyên vẫn luôn bần thần suy nghĩ về lời Thẩm Hạ Tri và Tiêu Hương Nhi nói. Về đến phòng, hắn theo thói quen đi vặn nước nóng cho Tâm Khôi, sau đó lại trở về trên giường chính mình, nằm xuống suy nghĩ.
Tâm Khôi vui vẻ cầm quần áo đi tắm. Tắm xong đi ra, Trí Tiêu Nguyên vẫn đang nằm đờ đẫn trên giường. Cô cầm máy sấy tóc đi đến giường hắn, ngồi xuống, đưa qua cho hắn:
“Nè, sấy tóc cho tôi.”
“A? Hả?” Trí Tiêu Nguyên ngẩn ra một chút, sau đó mới nhận ra là Tâm Khôi đang bảo hắn sấy tóc cho cô.
Hắn theo bản năng ngồi dậy, cắm máy sấy, đi tới bên cạnh Tâm Khôi, đến khi hắn luồn tay vào tóc cô định sấy mới chợt nhận ra, hắn hình như đang tiếp xúc hơi gần với cô. Trái tim hắn lại đập bang bang lên.
“Cậu tự sấy đi.”
Trí Tiêu Nguyên nhét máy sấy vào trong tay Tâm Khôi, chạy ra khỏi phòng.
Hắn rất rõ ràng, hắn không phải là gay. Vậy nên, tình cảm của hắn với Tâm Khôi có lẽ giống như Tiêu Hương Nhi nói, chỉ là tình bạn thân đi!
Đêm ngủ, Trí Tiêu Nguyên nằm mơ.
Trong giấc mơ, hắn thấy Tâm Tâm mặc váy hồng, đi đến cười với hắn, nhờ hắn bóp chân. Hắn nâng chân cô lên, những ngón chân mềm mại, trắng hồng, hắn không nhịn được mà ngậm vào trong miệng. Cảm giác thật tuyệt vời! Hắn si mê liếm láp ngón chân cô, mút, hôn, nụ hôn kéo dài đi lên trên, lên bắp chân, đùi. Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, khuôn mặt Tâm Tâm lại thay đổi thành Tâm Khôi. Hắn thấy tim đập thình thịch, hắn giơ hai tay ôm lấy mặt Tâm Khôi, cúi xuống hôn lên đôi môi kia…
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 2 là 95.]
A! Ngủ mơ cái gì mà lại cộng điểm cho cô? Tâm Khôi đứng trước giường Trí Tiêu Nguyên, vui vẻ nhìn hắn.
Trí Tiêu Nguyên mơ mơ màng màng cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm xoa xoa bên má hắn, còn có một giọng nữ gọi hắn.
“Trí Tiêu Nguyên! Trí Tiêu Nguyên! Dậy đi! Sáng rồi! Dậy đi học!”
Giọng này? Là của Tâm Tâm?
Hắn đột nhiên mở bừng mắt, thấy khuôn mặt Tâm Khôi ghé sát vào gần mình, bàn tay của Tâm Khôi đang vỗ nhẹ trên má hắn.
“Tâm Khôi?” Hắn mơ màng hỏi, vừa rồi hắn nghe thấy giọng nữ, là Tâm Khôi dùng giọng nữ gọi hắn ư?
“Cậu có biết mấy giờ rồi không? Dậy đi, sắp muộn học rồi.” Tâm Khôi chống hai tay sang hai bên người hắn, khuôn mặt ghé sát vào bên tai hắn nói, hơi thở nóng ẩm phả vào tai. Trí Tiêu Nguyên chỉ cảm thấy một trận tê rần. Hắn nhớ đến hình ảnh trong mơ, vội vàng xấu hổ giơ tay đẩy cô ra.
“A! Đau!” Tâm Khôi nhăn nhó khuôn mặt. “Sao cậu đẩy tôi như vậy?”
Trí Tiêu Nguyên lại hốt hoảng, chẳng nhẽ hắn dùng lực quá mạnh sao? Hắn vội vàng ngồi dậy, túm lấy Tâm Khôi đang ngồi bên giường hắn, cẩn thận kiểm tra:
“Cậu không sao chứ? Xin lỗi, là do tôi không để ý.”
“Cậu còn biết xin lỗi sao? Người ta đau đó, đau ở đây nè.” Tâm Khôi chỉ vào trái tim mình, chớp chớp mắt.
Khuôn mặt Trí Tiêu Nguyên nhoáng cái đỏ bừng lên:
“Cậu, cậu đừng có mà chọc tôi.”
Ai bảo chọc cậu thú vị chứ. Tâm Khôi khẽ cười trong lòng.
Trí Tiêu Nguyên định từ trên giường đứng dậy, bỗng nhiên, hắn cảm thấy bên dưới thân hơi ướt. Đũng quần của hắn…
Đêm qua, hắn lăn lộn rất lâu, đến gần sáng mới ngủ được. Trong lúc ngủ toàn chập chờn mơ thấy Tâm Tâm, Tâm Khôi, hai khuôn mặt cứ luân phiên thay đổi. Hắn…hắn…ra.
“Cậu cậu đi ra ngoài đi, tôi…tôi cần…chút không gian riêng tư.”
Không gian riêng tư? Tâm Tâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, không khỏi đoán ra chút sự tình, cười cười, đứng lên.
“Vậy tôi đi học trước, cậu nhanh lên kẻo muộn.”