Trong tim của người dân, đặc biệt là những người được cứu sống nhờ vắc xin đều vô cùng biết ơn quân đội, chính phủ, các nhà khoa học, các y bác sĩ đã chiến đấu hết mình với dịch bệnh. Đặc biệt là gần 500 chiến sĩ đặc chủng đã hy sinh kia! Nghe nói, phải tuyển chọn và đào tạo 15 năm mới tuyển được đủ 500 chiến sĩ đặc chủng!
Bộ phim này đến thật đúng lúc, ai cũng chờ đón.
Những ngày tiếp theo, tập đoàn giải trí Tiêu Gia không ngừng tuyên truyền cho bộ phim. Dù không hé lộ nội dung, nhưng những hình ảnh nữ diễn viên Huệ Tây và nam diễn viên Khả Tân sóng vai chiến đấu cũng đủ làm trái tim mọi người tan chảy.
Bộ phim quay liên tục trong vòng ba tháng mới đóng máy.
Dự kiến 1 tháng sau sẽ công chiếu trên khắp các rạp của các hành tinh trực thuộc Trung Ương Tinh. Sau một năm chiếu rạp sẽ được phát hành trên mạng.
Nhưng ai có thể chờ đợi được đến lúc phim được đưa lên mạng?
Rạp vừa công bố chiếu phim, vé đã được đặt hết trong vòng 1 giờ.
Trên bàn ăn, Tâm Như vui vẻ ôm tay Hoàng Hạnh Hoa.
“Mẹ, cuối tuần chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé. Con đã nhờ bạn đặt được hai vé cho hai mẹ con chúng ta.”
“Được! Con mau ăn cơm đi.” Hoàng Hạnh Hoa vỗ vỗ tay con gái, gật đầu trìu mến.
Tâm Như cầm đũa, gắp một ít thịt bò.
“Ưm, thịt bò hôm nay hơi dai, con không thích, không ăn.” Cô đẩy đĩa thịt bò trước mặt ra xa, lại lia mắt nhìn các món khác một vòng, bánh bao chay, bánh mì nhạt, thịt nướng…cũng chẳng có gì đặc sắc.
“Toàn món con không thích, thôi, con không ăn đâu. Chút nữa nếu đói con sẽ ra ngoài ăn.”
“Không thích thì đừng ăn, bỏ đi. Chút nữa thích ăn gì mẹ bảo chú Năm tài xế chở con đi ăn.” Hoàng Hạnh Hoa yêu thương vỗ vỗ lưng con gái, muốn làm cô hết giận vì món ăn không hợp khẩu vị.
Tâm Nhật An ngồi ở đối diện, không nhịn được lại nhớ đến nhật ký của em gái.
“…anh hôm nay em nhặt được một chiếc bánh mì trong bao nilon, mới hết hạn có 1 ngày đã bị bỏ đi. Em bóc ra ăn, mùi vị vẫn còn rất ngon, chưa bị hỏng….”
Hắn cầm một miếng bánh mì, cho vào miệng, cảm thấy cổ họng nghẹn đắng. Đã từng, em gái hắn đã từng coi những món ăn bỏ đi mà mẹ hắn nói như trân bảo.
Không hiểu sao, trước kia hắn rất yêu thương Tâm Như, bây giờ từng lời cô nói lại cảm thấy cực kỳ chói tai, một chút cũng không muốn thấy cô. Hắn đã sai lầm, hắn không nên chuyển dời toàn bộ yêu thương dành cho Tâm Tâm lên một người khác. Sao có ai có thể thay thế được em gái hắn?
Hắn đứng dậy, bỏ về phòng.
“Mẹ, anh trai làm sao vậy?” Tâm Như khó hiểu nhìn theo bóng dáng Tâm Nhật An rời đi.
“Chắc anh trai con có việc gì không thuận lợi ở chỗ làm. Đừng để ý, ngày mai thằng bé sẽ bình thường trở lại.”
“Mẹ, có phải anh trai không thích con nữa không? Không muốn con làm em gái anh nữa? Dù sao bây giờ, chị Tâm Tâm cũng đã trở về, anh trai không cần con nữa cũng thực bình thường.”
Đôi mắt Tâm Như đỏ lên.
Hoàng Hạnh Hoa vội vàng quýnh quáng lên, dỗ dành: “Con nói ngốc gì vậy, anh trai con sao có thể không thích con được? Con vừa xinh đẹp, vừa ưu tú như vậy. Tâm Tâm…Tâm Tâm sao bằng con được? Anh trai con đương nhiên phải thích con hơn.”
Rầm!
Phía bên kia bàn, Tâm Thái đặt mạnh chiếc ly xuống bàn.
“Em dỗ Tâm Như cũng thôi đi, sao phải dìm Tâm Tâm xuống như vậy?”
“Anh…anh…sao anh lại quát em?” Hoàng Hạnh Hoa vừa ngạc nhiên vừa ủy khuất nhìn chồng.