Hắn lỏng tay ra, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, có chút ghét bỏ, có chút không muốn để lỡ.
“Cô là ai?”
Tâm Tâm tức giận đứng dậy, muốn tránh né khỏi vòng tay của hắn, nhưng không tránh nổi. Hừ! Tên đáng ghét này, dù cô ở dưới thân phận nam sinh hay nữ sinh, hắn đều đến ăn hiếp cô là sao?
Trước mặt Tiêu Hương Nhi luôn một bộ dáng lịch thiệp, đứng đắn. Trước mặt cô lại là dáng vẻ vô lại, không có liêm sỉ này?
“Tôi là Tâm Tâm. Không phải trước đó đã giới thiệu rồi sao. Anh bị bệnh gì vậy? Sao nhanh quên như vậy?”
Bị bệnh gì? Hắn nhớ đến những lời hôm đó tên Tâm Khôi kia nói với hắn: “Đàn anh, anh bị bệnh sao?” Trong lòng hắn cọ cọ dâng lên sự bực bội không biết tên, hai tay đang đặt bên hông cô siết chặt.
“Á! Đau!” Tâm Tâm kêu lên, khoé mắt long lanh một giọt nước, tức giận trừng Thẩm Hạ Tri.
Thẩm Hạ Tri cũng nhận ra bản thân đang hơi quá đáng, vội vàng buông tay.
Hắn đúng là công tử ăn chơi trác táng, nhưng chưa từng tấn công phụ nữ. Hắn dù sao cũng vẫn có nguyên tắc của chính mình. Thế nhưng chẳng hiểu sao, khi đối diện với nữ sinh này, hắn lại nổi lên tâm tư chơi đùa như vậy. Vì một khoảnh khắc thoáng thấy bóng dáng Tâm Khôi qua cô ư?
Tâm Tâm nhân cơ hội vùng ra, bỏ chạy.
“Đồ điên!” Cô chạy ra xa một đoạn, không nhịn được quay lại mắng hắn một tiếng.
Thẩm Hạ Tri đang ngẩn người trên ghế, nghe thấy vậy liền nhướn mày, nhếch miệng đứng lên, dậm chân giả bộ đuổi theo cô.
Tâm Tâm hốt hoảng, quay đầu co giò bỏ chạy thục mạng về phía cửa hội trường, vẫn không quên vừa chạy vừa mắng hắn:
“Tên khùng, nhớ đó!”
Thẩm Hạ Tri ở đằng sau, nhìn cô xách theo váy chạy, bật cười:
“Tôi sẽ ghi tạc trong lòng, không bao giờ quên, xin tiểu thư cứ yên tâm.”
Hắn đứng dậy, quyết định đi theo Tâm Tâm vào trong hội trường.
Tâm Tâm chạy ra xa, vẫn nghe thấy tiếng cười cợt nhả như có như không của Thẩm Hạ Tri theo ở đằng sau.
Đáng ghét!
Cô vừa vào trong hội trường, liền thấy Trí Tiêu Nguyên đang khiêu vũ với Tiêu Hương Nhi.
Tiêu Hương Nhi không hổ là tiểu thư gia tộc Tiêu, nhảy rất đẹp. Hai người nam soái khí, nữ mỹ mạo, nhảy lại đẹp, thu hút không ít ánh mắt hâm mộ bắn qua.
Tâm Tâm nhìn một chút, tự đi lấy cho mình một ly rượu, nhấp lên một ngụm, lại quan sát hai người họ tiếp. Dù sao, cô cũng đang đóng vai là người đơn phương thích Trí Tiêu Nguyên, vậy nên trong đôi mắt còn nhuốm một chút ưu thương.
Thẩm Hạ Tri theo sau vào trong hội trường, rất nhanh đã tìm thấy Tâm Tâm đang đứng bên cạnh quầy rượu, đôi mắt cô đơn nhìn chằm chằm về phía hai người Trí Tiêu Nguyên và Tiêu Hương Nhi.
Hắn tiến đến bên cạnh cô, dựa người vào quầy rượu cũng cầm lấy một ly, nhìn về phía hai người đang nhảy đằng kia, nói với Tâm Tâm:
“Đau lòng sao?”
Tâm Tâm không vui liếc Thẩm Hạ Tri một cái. Cái tên này, sao cứ thích đến làm phiền cô vậy? Khi cô còn là con trai, hắn vì trút giận hộ Tiêu Hương Nhi nên chạy đến gây sự với cô đã đành. Sao khi cô là con gái hắn cũng không buông tha cho cô?
Nhưng nghĩ đến bây giờ đang ở trong hội trường, dưới sự chứng kiến của nhiều đôi mắt, Tâm Tâm tin tưởng hắn cũng không dám có hành động lỗ mãng như vừa nãy ở bên ngoài đi. Cô liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, không hề che giấu sự châm chọc:
“Anh đang nói chính mình sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, Tiêu Hương Nhi là bạn nhảy của anh tối nay. Người mình tâm tâm niệm niệm lại đi nhảy với người con trai khác trước mặt chính mình. Anh đau lòng cũng hẳn là.”
Hừ! Tâm Tâm tôi mới không sợ anh! Đánh không lại thì nói cho anh tức chết!
Thẩm Hạ Tri quay qua nhìn cô, mỉm cười.
Cô gái nhỏ còn rất lắm gai, động vào là đâm người!
Thẩm Hạ Tri cụng cái ly của hắn vào ly của cô một chút.
“Vậy coi như hai ta là người cùng cảnh ngộ, chia sẻ với nhau chút đi.”
“Tôi không có nhu cầu tìm người chia sẻ.”
Tâm Tâm không hề khách khí, thái độ tỏ ra xua đuổi. Trên mặt viết rõ mấy chữ: Mau mau tránh xa tôi ra.