Ăn xong cơm tối, hai người ngồi bên đống lửa nói chuyện, đột nhiên, bên ngoài vang lên âm thanh sột sột soạt soạt.
Tâm Khôi cảnh giác đứng dậy, tiến đến cửa hang, đứng nép vào vách đá, nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một mảnh tối đen như mực.
Đột nhiên, một bóng đen chồm đến, lao về phía cô. Tâm Khôi lăn người tránh sang phía vách hang bên kia, đồng thời không quên dùng lưỡi dao nước một phát chém đứt đôi thân thể bóng đen. Một đầu hổ ma thú lăn xuống bên chân cô. Không đợi cô kịp làm ra phản ứng gì, một bóng đen khác đã gầm rú lao vào trong.
Tâm Khôi vội vàng tung ra lưỡi dao nước, chém nó.
Nhưng bóng đen này không dễ xử lý như con hổ trước đó, dao nước chỉ cắt ra trên người nó một đạo vết thương, không giết được nó hoàn toàn.
“Mẹ kiếp, con này hẳn phải là cấp 82.” Tâm Khôi vừa dùng đao nước tấn công nó, vừa lui dần về phía trong, dưới ảnh lửa, cô nhìn thấy rõ hình dáng của con quái vật kia, đó là một con lợn khổng lồ với hai cái răng nanh dài nhọn hoắt, đôi mắt đỏ như máu. Nó đang điên cuồng dùng hai cái răng nanh gạt những lưỡi dao nước của Tâm Khôi.
“Phập!” Một con dao cực lớn lao đến, cắm thẳng vào bụng con lợn.
Thẩm Hạ Tri ngồi ở bên trong, cố gắng vận dụng hồ năng lượng phóng ra dao hỗ trợ Tâm Khôi. Con lợn bị ăn một dao, gầm lên giận dữ, nó hộc hộc lao về phía Thẩm Hạ Tri.
“Thẩm Hạ Tri, cẩn thận!” Tâm Khôi hét lên một tiếng, tung ra một vòng xoáy nước, giữ chặt con lợn không cho nó tiếp tục chạy đến chỗ Thẩm Hạ Tri.
Con lợn gầm lên một tiếng tức giận, xoay đầu, nhanh như chớp chuyển hướng sang tấn công Tâm Khôi.
“Á!” Tâm Khôi bị một bên răng nanh của con lợn xỏ xuyên qua bụng. Nó khụy hai chân trước xuống, dùng sức lắc đầu, hất văng cô lên cao.
“Tâm Khôi!” Thẩm Hạ Tri hét lên một tiếng, nhìn thân thể cô từ trên không rơi xuống, đập mạnh lên trên nền đất cứng rắn.
Tâm Khôi hộc ra một búng máu, cô ôm bụng, cường chống thân thể, đôi mắt nhìn về phía con lợn đang đứng ở kia lấy đà, chuẩn bị lao đến chỗ chính mình.
“Thẩm Hạ Tri, tôi sẽ cố gắng giữ chặt nó được khoảng 30 giây. Anh có thể nắm chắc khoảng thời gian này chém chết nó được không?”
“Được!” Thẩm Hạ Tri nhìn về phía Tâm Khôi, kiên định gật đầu.
Tâm Khôi vì cứu hắn mà bị con lợn phản quay đầu tấn công, bị húc thủng bụng, vẫn cường chống cố gắng phối hợp với hắn để giết chết con ma thú kia, hắn dù có phải dùng hết năng lượng trì trong người cũng sẽ làm được.
Không để hai người nhiều thời gian trò chuyện, con lợn liền lại tiếp tục lao về phía Tâm Khôi.
Chính là lúc này!
Tâm Khôi vận chuyển toàn bộ năng lượng trong cơ thể, phóng ra một sợi dây thừng lớn bằng nước, siết chặt con lợn, khiến nó vô pháp di chuyển.
Con lợn gầm lên giận dữ, dùng sức giãy dụa.
Thẩm Hạ Tri cũng không hề chậm trễ, nỗ lực vận dụng hồ năng lượng đã gần cạn kiệt của chính mình, tạo ra một lưỡi đao khổng lồ, sắc bén, bổ xuống con lợn đang bị Tâm Khôi kiềm chế, chẻ nó ra làm đôi.
Hai mảnh thân thể lợn tách ra, đổ rầm rầm xuống đất, máu nóng văng tung tóe, bắn ra khắp hang động. Trên người Thẩm Hạ Tri và Tâm Khôi cũng bị dính không ít.
Hai người còn chưa kịp thở dốc, Thẩm Hạ Tri đã bị hình ảnh ngoài cửa động làm cho sợ hãi đến mức trợn tròn mắt.
Tâm Khôi cũng ẩn ẩn cảm thấy không ổn, cô quay đầu lại.
Trong màn đêm tối tăm, vô số đôi mắt màu xanh lấp lánh lấp lánh.
“Mẹ kiếp! Thẩm Hạ Tri, cái hang động nhỏ này của chúng ta liệu có chứa được nhiều người bạn như vậy không!”
Hai người vừa bị thương, vừa cạn kiệt năng lượng, làm sao có thể đấu nổi với hàng ngàn con ma thú ngoài kia?