Bởi cô cảm thấy, cô và hắn giống nhau, đều là những kẻ đáng thương bị phản bội, hai kẻ đáng thương nên nâng đỡ lẫn nhau.
Những việc cô làm cho Trí Nhân, hắn đều biết. Khi cả gia tộc bỏ rơi hắn, cô lại sẵn sàng chìa tay ra với hắn, hắn thực sự cảm động.
Hai người thậm chí còn từng đùa với nhau rằng, nếu sau này không thể đánh bại được công ty của Nguyên Triều, không thể chia rẽ được hai người kia, vậy bọn họ dứt khoát đến với nhau đi.
Vậy nên, cô không thể ngờ, khi chỉ còn một bước nữa hai người họ đã trả thù thành công, hắn lại quay lưng với cô, lựa chọn nữ chủ.
Nhưng Trí Nhân cuối cùng cũng không có được Hoa An.
Trí Nhân trong lúc điều hành công ty thời trang Tâm đã thể hiện được năng lực vượt trội, người anh cùng cha khác mẹ kia của hắn lo lắng hắn sẽ có cơ hội xoay người, liền muốn tìm cách tiêu diệt hắn.
Anh trai hắn bắt tay với Nguyên Triều, đẩy hắn vào bệnh viện tâm thần.
Cốt truyện này thật nhiều nam nhân cặn bạ! Tâm Tâm cảm khái.
Sáng hôm sau, Tâm Tâm chuẩn bị theo lịch trình làm việc bình thường đi đến công ty.
Theo ký ức kiếp trước, hôm nay Trí Nhân sẽ đến công ty tìm cô đề nghị hợp tác.
Tâm Tâm từ trên xe ô tô bước xuống, thấy một người ngồi xe lăn dừng ở chỗ cửa chính vào công ty.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Người đã tới!
[Ting~] Hệ thống 07 vang lên âm thanh cảnh báo, [Phát hiện đối tượng công lược số 2, Trí Nhân, độ hảo cảm 0. Nếu đạt được độ hảo cảm trên 90 sẽ được thưởng 50 điểm. Nếu đạt độ hảo cảm là 100, sẽ được 100 điểm.]
Ồ! Hắn ta cũng là đối tượng công lược sao?
Tâm Tâm hơi hơi mỉm cười, cảm thấy người đàn ông đang ngồi trên xe lăn kia trở nên thú vị hơn hẳn.
Cô đi đến dừng ở trước mặt người đàn ông kia, khuôn mặt hơi do dự một chút, sau đó liền mím môi cất tiếng hỏi:
“Xin chào, anh có cần trợ giúp gì không?”
Trí Nhân mím môi, đôi mắt sâu thẳm, lạnh băng nhìn cô gái trước mặt, một lúc lâu mới cất giọng nhàn nhàn:
“Chào Tâm Tâm, tôi là Trí Nhân.”
“Trí Nhân…”
Cái tên này nghe quen quen, hình như đã nghe ở đâu đó, Tâm Tâm cau mày, cố gắng nhớ lại. A, đây chẳng phải là người 5 năm trước đã đưa Hoa An ra nước ngoài sao?
“Anh là…gì của Hoa An?” Tâm Tâm nhìn Trí Nhân ngồi trên xe lăn, hỏi lại để xác nhận.
Trí Nhân: “Tôi là người mà cô đang nghĩ đến. Là người 5 năm trước đã đưa Hoa An ra nước ngoài. Cô Tâm Tâm, tôi tin rằng chúng ta sẽ có rất nhiều thứ để hợp tác. Bây giờ, cô có thời gian để nói chuyện không?”
Tâm Tâm: “Tôi có.” Thậm chí còn rất chờ mong cuộc nói chuyện này.
Một lúc sau, hai người ngồi trong phòng họp của công ty thời trang Tâm.
“Tâm Tâm, như tôi đã nói, tôi có thể giúp công ty thời trang Tâm đưa sản phẩm ra bán ở hải ngoại. Vươn lên trở thành công ty thời trang đứng đầu cả nước, trên cả công ty nhà Nguyên Triều.” Giọng nói lạnh lùng của Trí Nhân vang lên, “chúng ta cùng hợp tác, khiến công ty nhà họ Nguyên phá sản, chia tách Hoa An và Nguyên Triều. Như vậy, hai chúng ta đều sẽ có được người mà mình yêu.”
Tâm Tâm cầm chén nước trên bàn lên, uống một ngụm, quan sát Trí Nhân ngồi ở trên xe lăn đối diện bên kia bàn họp.
Thân hình hắn hơi gầy, làn da trắng mịn, đôi mắt đen nhánh, sâu thăm thẳm, bờ môi mỏng mang một chút kiệu ngạo, khinh bạc, nhìn tổng thể cho người ta cảm giác rất khó gần, giống như một kẻ đã từng chịu tổn thương sâu sắc, hiện giờ cự người ở xa ngàn dặm.
“Anh Trí Nhân, có một việc tôi không thể đồng ý với anh.”
Trí Nhân nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Tâm Tâm.
Tâm Tâm nhếch khóe miệng, cười nhợt nhạt, có chút buồn bã, cô đơn.
“Việc chia rẽ Hoa An và Nguyên Triều, xin thứ lỗi tôi không theo.”
“Tại sao?” Trí Nhân vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tâm Tâm.
Trước khi đến đây, hắn đã điều tra qua một chút. Hắn biết trong thời gian hắn kéo Hoa An ra nước ngoài, Tâm Tâm và Nguyên Triều đã yêu nhau 5 năm, hai người còn đính hôn và chuẩn bị làm đám cưới. Thế nhưng, Nguyên Triều lại bỏ rơi cô để đến với Hoa An vào ngay lúc này, chẳng nhẽ Tâm Tâm lại cam tâm sao?
Hắn đã ở bên Hoa An hơn 5 năm, dù không phải là quan hệ yêu đương nhưng hắn cũng không cam lòng. Sao cô gái này có thể cam lòng được?
Thật giả dối!
Hắn không tin.