Một tuần sau.
Tiếng chuông di động vang lên, Hoàng Hạnh Hoa ấn nghe. Giọng Tâm Như truyền đến:
“Mẹ, mẹ mau giúp ba mẹ con. Ba mẹ con vừa bị cảnh sát đến áp giải đi. Hình như chị Tâm Tâm báo cảnh sát nói ba mẹ con chủ mưu bắt cóc chị ấy. Nên cảnh sát đã đến dẫn ba mẹ con đi điều tra. Việc này sao có thể được. Sao chị ấy có thể đổ oan cho ba mẹ con như thế…” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc thút thít của Tâm Như.
“Tâm Như, mẹ, ba và anh con cũng đang ở trụ sở cảnh sát để lấy lời khai.” Hoàng Hạnh Hoa trả lời, trong giọng nói mang theo ba phần lạnh nhạt.
“Mẹ, vậy mẹ bảo ba giúp ba mẹ ruột con đi. Con sợ lắm! Con không muốn là con của tội phạm. Như vậy mọi người sẽ xa lánh con.” Tâm Như khóc lóc nói.
Hoàng Hạnh Hoa cười tự giễu. Từ bao giờ? Bà đã nuông chiều Tâm Như đến mức nào? Để cô nghĩ rằng, bà có thể vì cô mà sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù đã bắt cóc con gái bà?
Hoàng Hạnh Hoa ngắt điện thoại.
Theo cảnh sát nói với bọn họ, 10 năm trước, ba mẹ ruột của Tâm Như lợi dụng thân phận người làm việc trong gia đình của nhà họ Tâm mà được phép ra vào tiểu khu. Bọn bắt cóc tìm đến hai người, đề nghị hợp tác, ba mẹ Tâm Như sẽ dẫn dụ đám cậu ấm cô chiêu trong tiểu khu đi ra khỏi tiểu khu, đến phụ cận khu vui chơi gần đó, sau đó bọn chúng sẽ tiến hành bắt cóc các cậu ấm cô chiêu này, đòi tiền chuộc.
Ba mẹ Tâm Như mặc vào cho cô bộ quần áo được tiểu thư Tâm Tâm cho trước đó. Bảo cô đi rủ mấy bạn nhỏ trong tiểu khu ra bên ngoài chơi.
Tâm Như liền làm theo.
Tiếp đến, đúng như kế hoạch, bọn chúng bắt cóc thành công 5 đứa trẻ.
Tuy nhiên, do bị cảnh sát truy đuổi, bọn chúng từ bỏ kế hoạch đòi tiền chuộc, chuyển sang bán trẻ con.
Bọn chúng đã bán trót lọt 4 người, còn lại Tâm Tâm là con gái nên bọn chúng muốn giữ lại bán giá cao. Nào ngờ trên đường bị cảnh sát rượt đuổi quá gắt liền ném cô lại hành tinh rác rưởi, bỏ chạy.
Mười năm qua, cảnh sát vẫn luôn điều tra hành tung của đám bắt cóc này, nhưng thiên hà rộng lớn, các thế lực quan hệ lằng nhằng phức tạp, thực sự muốn tìm kiếm bọn chúng cũng không dễ dàng.
Nếu không có Tâm Tâm 10 năm sau tìm được trở về, kể lại ngọn nguồn vụ bắt cóc, bọn họ quả thực không tra ra được manh mối đến ba mẹ ruột Tâm Như.
Hoàng Hạnh Hoa tâm muốn chết cũng có. Hóa ra, con gái của bọn họ bị đôi vợ chồng kia bắt cóc, bà lại đi nhận con gái của bọn họ làm con nuôi, để con của đôi vợ chồng kia hưởng hết yêu thương vốn dành cho con gái ruột của chính mình.
Ba mẹ ruột của Tâm Như bị phán 10 năm tù giam, bị tịch thu hết tài sản để bồi thường cho gia đình các nạn nhân.
Tâm Như tuy có phụ giúp ba mẹ lừa gạt đám trẻ, nhưng xét thấy lúc đó cô còn nhỏ, chưa đủ tuổi vị thành niên, nên không bị xử lý.
Tâm Nhật An đưa ba mẹ trở về biệt thự. Hắn cảm thấy Tâm Tâm nói đúng, ít nhất, hắn cũng không nên để em gái cảm thấy áy náy với bọn họ. Đó có lẽ là điều duy nhất bây giờ hắn có thể làm được cho em gái đi.
Mấy ngày sau, Tâm Như xuất hiện ở cửa biệt thự, ôm chầm lấy Hoàng Hạnh Hoa.
“Mẹ, con nhớ mẹ. Hơn một tháng qua ở nhà ba mẹ đẻ, không có ngày nào con không nhớ mẹ, không có ngày nào không lo lắng cho ba mẹ và anh trai.”
Hoàng Hạnh Hoa nhíu mày, đẩy cô ra.
“Không cần lo lắng, chúng tôi đều sống rất tốt.”
“Mẹ, sao mẹ không để con ôm mẹ nữa? Trước đây mẹ chưa bao giờ đẩy con ra như vậy. Mẹ không cần con nữa sao? Mẹ, chị Tâm Tâm đã trở về nên mọi người không cần con nữa đúng không?” Tâm Như nhìn Hoàng Hạnh Hoa, một bộ dáng tổn thương sâu sắc, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
Hoàng Hạnh Hoa chỉ cảm thấy chán ghét gương mặt giả dối kia đến cực điểm. Sau khi trở về từ trụ sở cảnh sát, bà không lúc nào không nhớ đến việc cô đã từng giúp ba mẹ cô lừa gạt con gái của bà ra ngoài cho bọn bắt cóc, không lúc nào không oán trách chính mình vì đã từng nhận nuôi và yêu thương cô.
“Đúng vậy! Cô hãy trở về nhà của cô đi.” Hoàng Hạnh Hoa lạnh lùng nói, gạt bàn tay Tâm Như đang nắm chặt lấy tay mình ra.
“Mẹ!..” Tâm Như run giọng, đôi mắt đáng thương ngập nước, tràn đầy không thể tin tưởng ngước nhìn Hoàng Hạnh Hoa.
“Anh! Ba! Ba người không cần con nữa sao? Ba người có chị Tâm Tâm rồi nên quyết định bỏ rơi con sao?”
Tâm Như thực sự hoảng hốt, 3 căn biệt thự cô mua cho ba mẹ ruột đều đã bị cảnh sát tịch thu, dùng làm tiền bồi thường cho gia đình các nạn nhân. Nếu nhà họ Tâm không nhận cô, cô không còn nơi nào để về.
Trước kia, chỉ cần cô khóc lóc, nói mấy lời như vậy, ba người bọn họ sẽ vội vội vàng vàng chạy đến an ủi cô.
Thế nhưng bây giờ, ba người trước mặt giống như đột nhiên thay đổi hoàn toàn, là bởi vì bọn họ biết chuyện ba mẹ ruột cô đã làm ư?
“Ba mẹ, anh, chuyện ba mẹ ruột con đã làm, con thực sự không biết gì cả.”
Tâm Nhật An thực sự thấy tiếng khóc của Tâm Như thật phiền phức.
Hắn kéo ba mẹ vào nhà, lạnh lùng đóng cửa lại, sau đó gọi bảo vệ tiểu khu đến đưa Tâm Như đi.