Mục lục
Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Nhở tới lúc trước, đúng là Liễu Long Đình sẽ vô có nổi giận mỗi khi tôi qua lại với người đàn ông nào đó. Bây giờ nghe anh ấy nói vậy, lại thêm ánh mắt dịu dàng của anh ấy khi nhìn mình, tôi nhất thời mềm lòng, ngay cả lúc này ngồi trên người anh ấy cũng sợ đè lên vết thương, nhưng tôi vẫn nói: “Nhưng dù vậy, bà nội đã già rồi, chúng ta không nên kích thích bà như vậy..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thấy tôi nhúc nhích trên người mình, Liễu Long Đình liền ôm tôi chặt hơn, nói: "Em chi thấy được bà nội đang khó chịu thôi. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, sớm muộn gì bà nội cũng sẽ biết chuyện của chúng ta. Bà nội biết sớm thì chúng ta có thể yên tâm ở bên nhau sớm hơn, hơn nữa sau này cũng tiện hiểu kính bà ấy. Em phải tin rằng bà nội yêu em, bà ấy sẽ nghĩ thoáng. Em cứ cho điện thoại của bà nội đi, bà ấy sẽ đồng ý cho chúng ta kết hôn."

Tôi còn đang lo bà nội sẽ không chấp nhận được, Bây giờ nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi lại hoi yên tâm, hỏi anh ấy có phải là sự thật không? Chung quy Liều Long Đình là một kẻ xấu bụng, biết rõ mồm một tâm lý của con người. "Chúng ta ở bên nhau bao lâu nay, em không tin tôi à?" Liễu Long Đình hỏi tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói bà nội không dễ khống chế như tôi đâu, sao tôi hiểu được bà nghĩ gì.

Liễu Long Đình thấy tôi nói chuyện như đùa, bỗng cười nhìn tôi, sau đó thân thiết cắn lên chóp mũi của tôi, hỏi: “Em dễ khống chế kiểu gì cơ?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi không muốn rối rắm chuyện này với Liễu Long Đình, hỏi anh ấy nếu bà nội vẫn không chịu gọi điện thoại tha thứ cho tôi thì sao? Thấy tôi lo âu, Liễu Long Đình cũng trở nên nghiêm túc, nói: “Em yên tâm, trễ nhất là ngày mai, em sẽ nhận được cuộc gọi từ bà nội."

Tôi nửa tin nửa ngờ, trong lòng lo lắng bà nội sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vậy mà sáng hôm sau, tôi đang suy nghĩ minh có nên gọi điện thoại xin bà nội tha thứ hay không thì bà bỗng gọi điện thoại tới cho tôi. Nhìn màn hình hiển thị “bà nội", tôi nhất thời kích động, khẩn trương cẩm di động đi mấy vòng rồi mới nghe máy, kêu bà nội. “Bé Tô, cháu đang ở đâu? Tối qua lúc đi ngủ bà đã suy nghĩ rối, hôm qua bà quá xúc động, cho nên sảng nay bà dã suy nghĩ cà buổi sáng, vẫn quyết định gọi điện thoại cho châu, muốn nói xin lỗi cháu"

Giọng bà nội rất chân thành, chân thành đến mức khiến tôi khó tin. Nếu không phải hôm qua Liễu Long Đình nói với tôi rằng bà nội sẽ gọi điện tới thi bây giờ tôi sẽ cho rằng minh đang nằm mơ! "Không sao đâu bà." Tôi cảm động đến mức suýt khóc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đầu dây bên kia lại vang lên giọng bà nội: “Bà cũng nghĩ thoáng rồi, đây là chuyện của thanh niên các cháu, bà già rồi, tư tường cũng cổ hủ, làm chậm trễ cháu với Long Đình. Thực ra Long Đình cũng rất tốt, chăm lo cho nhà chúng ta, còn luôn bảo vệ cháu. Người chồng tốt như vậy biết đi đâu mà tìm? Tối qua đều là lỗi của bà, hôm nay bà cô ý ra chợ mua mấy món cháu thích, tối nay cháu với Long Đình rành không? Nếu rành thi về nhà đi, bà mời hai cháu ăn cơm, coi như nhận lỗi với các cháu." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net

Liễu Long Đình cũng không phải là đi làm, lúc nào mà chẳng rành? Nhưng bà nội cứ nói xin lỗi khiến tôi rất ngại ngùng, bèn nói rằng bà đừng khách sáo như thế, để tôi hỏi thăm Liễu Long Đình xem anh ấy có rảnh hay không.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Liễu Long Đình đang nấu mì trong bếp. Tôi lập tức chạy sang tìm anh ấy, nói tối nay bà nội mời chủng ta về nhà ăn cơm, hỏi anh ấy có đi không? "Trừ ăn cơm, bà nội còn nói gì nữa?" Liễu Long

Đình hòi tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bà nội còn chưa cúp điện thoại. Tôi nhỏ giọng nói rằng vừa rồi bà nội nói xin lỗi chúng tôi, muốn mời chúng tôi ăn cơm coi như nhận lỗi. Nghe vậy, Liễu Long Đình khẽ cau mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, quay sang nói ử, nếu bà nội đã mời thì không thể làm bà thất vọng.

Thấy bà nội với Liễu Long Đình đều bình tĩnh lại, tôi vui vẻ như sắp bay lên trời, vội vàng nói với bà nội là chủng tôi sẽ về nhà, sau đó hẹn thời gian, tôi với Liễu Long Đình sẽ về đúng giờ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói thật, bà nội gọi điện cho tôi làm tôi có cảm giác như mình đã gả chồng. Hơn nữa buổi trưa ăn cơm xong, Liễu Long Đình làm mấy món điểm tâm đơn giản, buổi chiêu chủng tôi đi siêu thị mua chút quà tặng mang về cho bà nội, dù sao cũng là chúng tôi có lỗi. Bà nội nói xin lỗi chúng tôi, chúng tôi cũng phải xin lỗi bà nội, không thể để bà nội là trường bối mà còn nhường nhin chúng tôi.

Buổi tối về nhà, bà nội bận tới bận lui, tôi không thấy Phượng Tổ Thiên nên hỏi bà nội rằng Phượng Tổ Thiên đâu rồi? Nghe tôi nhắc tới Phượng Tố Thiên, Liễu Long Đình nhìn tôi. Có lẽ lúc trước tôi quá ấn tượng với việc Liễu Long Đình thích ghen tuông nên ánh mắt của Liễu Long Đình khiến tôi phản ứng lại mình không nên hỏi như vậy. "Cháu còn hỏi nữa hà? Tổ Thiên vẫn có ý với cháu, bây giờ Long Đình sắp trở thành người nhà của chúng ta, cậu ấy không tiện góp vui nên đã rời đi rồi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghe Phượng Tố Thiên đã rời đi, tôi vẫn hơi buồn bã. Dù sao thì Phượng Tổ Thiên cũng là người bạn thân nhất của tôi suốt bao nhiêu năm qua. Bây giờ anh ta lại rời đi vì tôi sắp gả chồng, sau này không ai sẽ nghe tôi oán giận phàn nàn về đủ mọi chuyện.

Liễu Long Đình đang ở đây nên tôi không tiện hỏi khi nào Phượng Tổ Thiên quay về. Sau khi bà nội chuẩn bị bát đũa cho tôi với Liễu Long Đình, chúng tôi bắt đầu ăn tối. Bà nội xưa nay không thích uống rượu, hôm nay lại mua một chai rượu báu, đích thân rót cho tôi với Liễu Long Đình, sau đó tự rót cho minh. Sau khi rượu đẩy ly, bà nội mới nói với tôi: “Bẻ Tô, bà nội nuôi cháu lớn chừng này, không thể tiếp thụ Long Đình là vì cậu ta đã cướp mất cháu khỏi tay bà. Bà chỉ có mình cháu là cháu gái thôi, nếu cháu rời đi thì bà lại..." Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bà nội còn chưa nói xong, nước mắt đã rơi lã chã, thân thể run lên, mái tóc bạc phd cũng lất phất, khiến bà trông càng già nua cô độc đến đáng thương.

Thấy bà nội khóc, sống mũi tôi cũng cay cay. Tôi lại gắn bà nội, ngồi xuống bên cạnh bà, nói cho dù tôi gà cho Liễu Long Đình thì sau này tôi cũng sẽ không rời xa bà, tôi vẫn ở nhà, Liễu Long Đình cũng ở nhà chúng tôi, có thêm một người thì sẽ náo nhiệt hơn, không đúng sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc tôi nói lời này, Liễu Long Đình cũng rất thức thời gắp đồ ăn cho bà nội, nói sau này anh ấy sẽ phù hộ bà nội sống lâu trăm tuổi, anh ấy sẽ không về núi Trường Bạch, cả nhà chúng tôi đều sống ở đây cùng bà ấy. Nghe xong, bà nội ngấn lệ bưng rượu lên, mời tôi và Liễu Long Đình uống rượu. Mặc dù bà nội nhỏ hơn Liễu Long Đình rất nhiều tuổi, nhưng nếu Liễu Long Đình sắp cưới tôi thì bà nội chính là trưởng bối của anh ấy, cho nên anh ấy cũng cầm ly rượu lên mời bà nội, uống một hơi cạn ly.

Bởi vì vui vẻ nên chúng tôi uống không ít rượu trắng. Bà nội đã già rồi, không ngờ tửu lượng còn cao hơn cả tôi với Liễu Long Đình. Mặc dù Liễu Long Đình là tiên, nhưng cũng có thân thể, uống say rượu thì ý thức cũng mơ hồ, cứ nhìn tôi đòi ôm tôi vào lòng, đút đồ ăn cho tôi. Ăn đến nửa chừng, một chai rượu trắng đã sắp cạn, bà nội lại bưng một chai rượu trắng khác, rót vào ly cho tôi với Liễu Long Đình, lại nói với chúng tôi: "Long Đình, bé Tô, uống ly rượu này đi, chúng ta sẽ là người một nhà."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói rồi, bà giờ ly rượu lên với tôi và Liễu Long Đình.

Từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên tôi uống nhiều rượu đến vậy, đã sớm đầu óc quay cuồng. Liễu Long Đình cũng chẳng khá hơn là bao, ánh mắt cũng trở nên mê ly. Nhưng vẫn cụng ly với bà nội theo ý bà, ngầng đầu uống cạn ly rượu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi với Liễu Long Đình đều uống cạn ly, chất lông cay độc như sắp đâm thùng cổ họng của tôi. Tôi đang định đi lấy nước thì Liễu Long Đình bỗng quay sang nhìn bà nội: “Trong rượu này có nguyền rùa?" Nói rồi ngã xuống. "Tửu chú?" Tôi còn chưa kịp hiểu ra thì đầu óc quay cuồng, chân mềm nhũn, trong đầu trồng rỗng.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK