Anh ta cứ như bị điên vậy, tôi tức giận đến mức muốn mắng cho Liễu Long Đình một trận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lặng lẽ này của anh ta thì tôi lại không biết nên mắng từ đầu cả, trong lòng tôi có một bụng lửa giận lại không trút ra được.
Sao anh ta lại là loại đàn ông này cơ chứ, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra là tốt rồi, tôi nhìn thấy bộ dáng lúc này của anh ta mà phát cáu.
Tôi cũng không định tiếp tục tranh cãi với Liễu Long Đình nữa, tôi nghĩ ngày mai còn phải dậy sớm đi tiếp nên cũng lười phí lời với Liễu Long Đình mà dứt khoát xoay người, quay lưng về phía Liễu Long Đình ngủ.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng làm tôi tỉnh lại, tuy thế gian này đã vô cùng thê thảm nhưng ánh mặt trời vẫn sáng sủa chói mắt, ánh mặt trời này vẫn giống như khi chưa từng có chuyện gì xảy ra lúc trước vậy, thế giới này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như khi trời đất vừa mới xuất hiện hiện vậy, không có bất cứ sinh mệnh nào, cũng không có bất cứ âm thanh nào.
Có thể là tối hôm qua ngủ một giấc hoặc là Liễu Liệt Vân đã giải thích cái gì đó với Kiều Nhi nên buổi sáng lúc Kiều Nhi tới tìm tôi thì đã hoàn toàn không có loại khí thế cho dù có chết cũng phải dẫn Long Đằng đi như tối hôm qua nữa, cô bé rất thương tâm lại đây gọi tôi xuống tầng dưới ăn bữa sáng, Liễu Liệt Vân và Liễu Long Đình cũng đã đi xuống rồi.
Tôi rửa mặt qua loa một chút rồi đi theo Kiều Nhi xuống tầng dưới, thế nhưng tôi vừa mới bước xuống cầu thang tầng một thì đã nhìn thấy Liễu Long Đình và Liệt Vân đứng trước bàn lễ tân trong khách sạn, tôi nhìn vào cái ghế phía trong bàn lễ tân thì thấy lúc này trên ghế đang nằm một người toàn thân bốc mùi tanh tươi, nhìn dáng vẻ và quần áo trên người người kia thì đây chính là ông chủ quán trọ tiếp đãi chúng tôi vào tối ngày hôm qua!
Mà lúc này cả người ông ấy đã rữa nát trên ghế rồi, cũng không biết tối hôm qua ông ấy chết lúc nào.
Kiều Nhi vừa nhìn thấy ông chủ đã chết này thì hoảng sợ rúc vào trong ngực tôi, lúc này Long Đằng đứng ở lối vào bàn lễ tân cũng nhìn thấy dáng vẻ chết thảm này của ông chủ, vẻ mặt cậu bé căng thẳng, cả người cũng bắt đầu hơi hơi phát run.
“Chị hai, người này làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải chúng ta thấy ông ấy vẫn còn sống khỏe re hay sao? Ai đã giết ông ấy?”
m thanh của Long Đằng vô cùng non nớt, giọng nói của trẻ con vang vọng trong hành lang có vẻ cực kì không hợp với tình hình lúc này.
“Đây chính là căn bệnh mà tối hôm qua chị hai nói cho em nghe đấy, thế gian này có rất nhiều người đều ngã bệnh, họ vừa phát bệnh thì sẽ chết thảm y như ông chủ này vậy, chúng ta đứng nhìn nữa, đi thôi.”
Liễu Liệt Vân nói rồi ôm Long Đằng đi lên tầng, chuẩn bị trở về phòng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này.
Khi Liễu Long Đình đưa tôi trở về núi Trường Bạch lúc trước thì tôi đã biết cái gì gọi là địa ngục giữa trần gian rồi, bây giờ lại phải đi theo Long Đằng xem lại một lần nữa, không chỉ mấy người Liễu Long Đình phải chịu đựng nỗi đau đớn này mà ngay cả tôi cũng vậy, tôi nhìn mỗi một sinh mệnh im hơi lặng tiếng biến mất ở ngay trước mặt tôi như vậy thì hận không thể trực tiếp thay họ chết đi, nếu như tôi có năng lực này thì tôi đồng ý hi sinh tất cả những gì tôi có để đổi về tính mạng của vô số người này.
Nhưng tôi cũng không có khả năng lớn như vậy, nhất định phải chờ Long Đằng cam tâm tình nguyện thì tôi mới có thể cứu được con người trên thế gian này.
Lúc rời khỏi quán trọ, tôi để lại tất cả số tiền tôi mang theo trên người cho ông chủ đã chết đi bên trong quán trọ này, tuy không có ý nghĩa gì nhưng tôi vẫn hi vọng ông ấy vẫn còn có thể có một ngày được sống lại, có thể nhìn thấy số tiền này, có thể trải qua cuộc sống giống như bình thường.
Chúng tôi cứ đi qua hết thành phố này đến thành phố kia như vậy, cảnh tượng bẩn thỉu nhất mà chúng tôi từng thấy là trên quảng trường chất đầy xác người chết, mùi thổi ngập trời.
Từ khi thấy ông chủ quán trọ chết đi thì Long Đằng vẫn không nói chuyện nhiều, Long Đằng không muốn nhìn những người chết đi này, dù sao bây giờ Long Đằng vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn nhiều người bị chết như vậy cũng hiểu được chết nghĩa là thể nào, sau khi chết sẽ không thể nhìn thấy Liễu Long Đình và Liễu Liệt Vân nữa, cũng sẽ không thể ở cùng người thân của cậu bé nữa, vậy nên Long Đằng cũng không muốn chết, thể nhưng cậu bé lại rất tốt bụng, lúc cậu bé nhìn nhiều người vô tội chết đi như vậy thì cho dù Liễu Liệt Vân có trêu đùa thể nào thì cậu bé đều không vui, điều này dẫn đến việc chúng tôi đi ra ngoài còn chưa đến một tuần thì Long Đằng đã bị bệnh rồi.
Trừ phi là bị sức mạnh từ bên ngoài làm bị thương, nếu không bình thường thì Tiên gia yêu quái sẽ không sinh bệnh, nhưng Long Đằng lại bị ốm rất nặng, cả ngày sốt cao, lúc trước khuôn mặt nhỏ mũm mĩm phúng phính thì hiện tại đã gầy đến mức trên cả khuôn mặt cũng chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt to kia mà thôi.
Vì Long Đằng bị ốm nên chúng tôi cũng chỉ có thể trở về núi Trường Bạch khám bệnh cho Long Đằng, sau khi trở lại núi Trường Bạch thì Liễu Long Đình gọi tới toàn bộ y tiên giỏi trên núi, nhưng không ai có thể nhìn ra Long Đằng mắc bệnh gì.
Long Đằng cứ sốt cao không ngừng, trong cả một ngày, ngoại trừ lúc được Liễu Liệt Vân độ tinh khí cho là cậu bé tỉnh táo thì những thời điểm khác đều ở trong trạng thái hôn mê.
Tuy bây giờ Long Đằng đã rất đáng thương, nhưng cũng vì cậu bé bị bệnh quá nặng mà tôi thậm chí có hơi lo lắng Long Đằng sẽ chết đi như thế, khi trong lòng tôi xuất hiện ý nghĩ này thì tôi thật sự cảm thấy mình đáng chết, Long Đằng vẫn còn là trẻ con, sao tôi có thể nguyền rủa cậu bé chết đi cơ chứ?
Thời gian từng ngày trôi qua, chúng tôi trở về núi Trường Bạch cũng sắp nửa tháng rồi, trong nửa tháng này, ý chí muốn cứu người trong thiên hạ của tôi cũng đã bị thời gian chờ đợi dài dòng này mài mòn sạch sẽ, mùi rữa nát bên dưới ngọn núi đã lan tràn vào cả ngọn núi Trường Bạch, xem ra Thiên Để đã càng ngày càng thành công, chỉ cần hủy diệt toàn bộ Quy Khư trên mặt đất thì thể giới này sẽ là thế giới mới của Thiên Đế rồi.
Lúc sắp ăn cơm tối, Liễu Liệt Vân đang ở bên cạnh Long Đằng bỗng nhiên chạy đến nói với chúng tôi rằng Long Đằng có chuyện muốn nói với chúng tôi, bảo chúng tôi đến gặp cậu bé một lúc.
Lúc Liễu Liệt Vân nói đến đây thì trong mắt vẫn còn nước mắt, cô ấy có vẻ như đã khóc rất lâu, mà hình như trong lòng tôi cũng đã đoán được Long Đằng muốn nói cái gì với chúng tôi rồi, cậu bé đã đưa ra quyết định!
Tôi đi theo Liễu Long Đình và Kiều Nhi vào trong phòng của Long Đằng, lúc này vẻ mặt của Long Đằng đã tốt hơn trước rất nhiều, cậu bé ngoan ngoãn ngồi trên giường, trên người đắp kín một cái chăn nhỏ, lúc cậu bé nhìn thấy tôi còn chào tôi một tiếng: “Chị Bạch”.
Cậu bé vừa gọi như thế thì trong lòng tôi đã trở nên chua xót, nhưng tôi vẫn cố nhịn không chảy nước mắt, tôi ngồi bên giường rồi hỏi Long Đằng: “Làm sao thế? Chị ở đây rồi.”
“Vừa rồi em đã đáp ứng chị hai rồi, em đồng ý đi cứu người, em cũng biết rõ là chỉ cần em đáp ứng thì sẽ chết, sau này em sẽ không thấy được mọi người nữa, vậy nên em muốn được nhìn thấy mọi người trước khi chết.”
Lúc này đầu óc Long Đằng cũng rõ ràng hơn rất nhiều, cậu bé nói với tôi nhiều như vậy mà cũng không lắp bắp một chút nào cả.
Tôi đang ngồi bên giường cậu bé nên Long Đằng nắm chặt lấy tay tôi trong lòng bàn tay của cậu bé rồi nói với tôi: “Chị Bạch, chị đừng giận anh ba của em nữa được không? Anh ba rất thông minh, cũng rất yêu chị, anh ấy đối xử không tốt với chị cũng nhất định là vì muốn tốt cho chị thôi.
Tuy em còn nhỏ nhưng cũng biết nếu có người đối xử không tốt với người mình thích thì nhất định chỉ là vì hi vọng đối phương sống càng tốt mà thôi, giống như chị hai lúc trước hay mắng em và Kiều Nhi vì không luyện công vậy, nếu chúng em không luyện công thì sau này sẽ không thể sống sót được, lúc chị hai mắng chúng em, đánh chúng em thì trong lòng chị ấy cũng rất đau, thế nên chị Bạch có thể tha thứ cho anh ba của em, sau khi em đi rồi thì hai người có thể sống hạnh phúc với nhau được không?”
Tôi không biết lúc này sao cậu nhóc Long Đằng lại bỗng nhiên được biết nhiều chuyện như vậy, thế nhưng khi cậu bé nói đến đây thì nước mắt của tôi đột nhiên không khống chế được mà chảy ra ào ào như nước lũ vỡ đê, Long Đằng nhìn thấy tôi khóc thì lau nước mắt cho tôi, muốn tôi đừng khóc nữa.
Chắc chắn Long Đằng không biết người cùng chết với cậu bé chính là tôi, nhưng không sao cả, tôi tình nguyện cùng Long Đằng cùng nhau biến mất trên thế giới này, tôi vừa rơi nước mắt vừa nắm tay Liễu Long Đình và nói với Long Đằng rằng tôi tha thứ cho anh ba của cậu bé, sau này tôi sẽ sống thật hạnh phúc với anh ba của cậu bé, tôi có phải là chị gái tốt hay không?
Long Đằng nhìn tôi nắm tay Liễu Long Đình thì cười lên, hai bên má gầy gò lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ khiến tôi nhìn mà tan nát cõi lòng.
Lúc này Kiều Nhi lao về phía Long Đằng, cô bé ôm Long Đằng, không ngừng nhìn Long Đằng nói không muốn để cậu bé chết, nếu như cậu nhóc chết rồi thì sau này sẽ không có ai chơi với cô bé nữa.
Lúc Long Đằng thấy Kiều Nhi ôm mình thì cậu bé cũng khóc, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy Kiều Nhi ra và nói với cô bé: “Em cũng không nỡ rời xa chị Kiều Nhi, thế nhưng có chuyện quan trọng hơn cần em đi làm nên em nhất định phải đi.”.
Danh Sách Chương: