Mục lục
Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc tôi nói như vậy cũng không được tự nhiên lầm, dù sao nói như vậy thì có cảm giác giống như tôi vì yêu mà từ bỏ tất cả, đặc biệt tới cứu Liễu Long Đình, yêu anh ta yêu đến điên cuồng.

Thật ra tôi cảm thấy trước đây chị gái của Liễu Long Đình đối với tôi không tệ, cuối cùng Liễu Long Đình cũng có lương tâm buông tha cho tôi, lại thêm Hoàng Tam Nương lại quỹ trước mặt tôi cầu xin, lúc này tôi mới từ bỏ, có điều sau này nghĩ lại, Thần Núi chỉ cần trái tim của tôi, nếu anh ta muốn giết tôi thì đã ra tay từ lâu, anh ta dù có ngược đãi trái tim này của tôi đi chăng nữa cũng không có khả năng ngược đãi bằng Liễu Long Đình, trái tim của tôi bị Liễu Long Đình tổn thương đã hắn muôn vàn vết thương từ lâu rồi, cho dù Thần Núi có hủy diệt đi trái tim của tôi, chỉ cần tôi không chết, tôi còn phải thật sự cảm ơn Thần Núi, huống hồ anh ta nói có thể giúp tôi lấy Ngân Hoa trong bụng tôi ra ngoài, chỉ cần có thể để Ngân Hoa ra ngoài thì dù thế nào tôi cũng không chịu thiệt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hoàng Tam Nương cũng đi ra khỏi xe, bước tới trước mặt tôi, nhìn vào bên trong ngôi miếu đã đổ nát tới độ chỉ còn lại một chiếc ghế phía sau tượng Phật, nói với tôi Liễu Long Đình đang ở đây rồi dẫn tôi đi xem.

Tôi theo Hoàng Tam Nương đi vào trong miếu, lúc đi tới khoảng trống ở ghế phía sau tượng Phật, quả thật nhìn thấy một con rấn trắng đang quấn quanh vũng máu, trên người vô số vết thương bị tróc da thịt ra dữ tợn, bên trong miệng vết thương có thể thấy cả vào xương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cảnh máu me này thật sự khiến tôi có chút ghê người, con rằn trắng này bị đánh tới như vậy cũng không chết mà đầu đang co quắp dưới thân mình, thấy chúng tôi tới thì toàn thân run rẩy. Tôi nhìn Liễu Long Đình có phải là bị Thần Núi đánh đến sợ rồi không? Nhìn thấy chúng tôi thì trốn đi, nhưng chẳng chờ tôi lại gần con rắn này thì giọng của Thần Núi đột nhiên từ bên ngoài miếu truyền vào: "Tôi đoán là cô sẽ tới, sao, nghĩ kỹ muốn giao trái tim cho tôi rồi?"

Bây giờ Thần Núi thấy tôi tới rồi thì cũng chẳng thèm nói lấy một câu khách sáo, trực tiếp hỏi trái tim của tôi, tôi quay đầu nhìn Thần Núi chỉ thấy lúc này anh ta đã thay một bộ quần áo, một chiếc trường bảo xanh nhạt, bên ngoài khoác cẩm y màu xanh đậm có thêu tường vân tiên hạc, hoa lệ khí thế, mái tóc đen nhánh được búi nửa, trên cổ còn đeo một vòng ngọc chỉnh tề, ngọc bảo trên chuỗi vòng kết hợp độc đảo tinh xảo phối với một bộ trường bào thoải mái, lúc này anh giống với Thần Núi hơn bất cứ khi nào, thần cai quản núi. "Nghĩ kỹ rồi, chỉ cần anh buông tha cho Liễu Long Đình, trái tim của tôi sẽ đưa cho anh." Tôi nói với Thần Núi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mà lúc tôi nói lời này thì Thần Núi đã đi tới bên cạnh tôi, liếc nhìn con rằn trắng dưới đất rồi lại nhìn tôi tiếp tục nói: "Vậy cô cam tâm tình nguyện giao trái tim cho tôi sao? Vì cứu Liễu Long Đình mà cô bằng lòng giao cho tôi thứ quan trọng nhất của cô hay sao?" Tôi không phải vì Liễu Long Đình. Câu nói này suýt chút nữa thì tôi đã bật thành lời, nhưng nếu không phải vì Liễu Long Đình thì sao tôi lại tới đây? Không muốn giải thích quá nhiều với Thần Núi nên tôi trực tiếp nói: "Đúng vậy, không phải vì anh ta tôi tới tìm anh làm gì? Tôi giao cho anh trái tim của tôi, nhưng anh phải nhớ lời anh đã hứa, lấy đứa trẻ trong bụng tôi ra." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Cũng không biết là tôi nói câu nào trêu chọc Thần Núi, Thần Núi nghe tôi nói xong khuôn mặt vốn cũng xem là ôn hòa lúc này xuất hiện vẻ khinh thường: "Tình yêu của cô thật vĩ đại, lại có thể vì một người đàn ông đối xử với cô như vậy mà không cần cả trái tim mình." Nói xong anh ta đưa tay một bàn tay như ngọc tạc ra, móng tay nhọn dài, đốt ngón tay cong lên, mạnh mẽ hướng thẳng lấy trước ngực tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng khi tay của Thần Núi sắp đụng tới ngực tôi thì đột nhiên dừng lại, sau đó lướt qua tôi một bước, vỗ vào vai tôi, tay phải từ sau lưng tôi trực tiếp móc thẳng vào tim, cũng không biết Thần Núi dùng cách gì mà tôi không thấy đau, thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng tay của Thần Núi đang trực tiếp dùng móng tay cắt đứt những mạch máu nối liền với tim của tôi, sau đó nhanh chóng móc ra ngoài, trái tim to bằng nằm đẩm còn mang theo máu đỏ tươi của tôi đang nằm trong lòng bàn tay anh ta.

Lúc mà trái tim bị lấy ra từ trong lồng ngực tôi chỉ cảm thấy trong đó trống không, nhưng những cảm xúc khác vẫn không có gì thay đổi, nhìn trái tim tôi không ngừng đập trên tay của anh ta, theo mỗi nhịp đập máu tươi lại trào ra một chút từ mạch máu, Thần Núi nhìn trái tim tôi, dường như vô cùng thỏa mãn, khi máu trong tim tôi sắp nhỏ giọt xuống đất, anh ta đột nhiên cúi đầu liếm vết máu trong lòng bàn tay, máu sắp trào ra lòng bàn tay bị anh ta nuốt sạch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi đích thân nhìn Thần Núi hút máu chảy ra từ trái tim tôi, trong lòng đột nhiên có chút buồn nôn, Thần Núi nhìn thấy bộ dáng kinh tởm của tôi, liền đặt trái tim của tôi sang một bên, mà chính lúc anh ta buông tay ra, Hư đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thần Núi, nhận lấy trái tim mà Thần Núi đưa, ẩn lui vào bức tường vỡ phía sau ngôi miếu thần.

Thần Núi cầm khăn gấm lau vết máu trên tay, nhìn quanh ngôi miếu rách nát rồi nói với tôi: "Cô có biết không? Đây là ngôi miếu Tọa Sơn. Trước kia nơi đây hương hỏa đầy đủ biết bao, nhưng bây giờ, nó đã đổ nát như này rồi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nơi này sao lại đổ nát, còn không phải tất cả là do anh ta tự làm sao? "Nếu anh không ăn thịt trẻ con thì cũng không đổ nát như vậy." "Nhưng đây là nơi để thờ cúng các vị thần trong núi, cũng không phải là tôi, mà là quan viên dưới tay tôi, bọn họ không ăn thịt trẻ con, nhưng lực tín ngưỡng cũng đã mất đi từ lâu, ngôi miếu này đã bỏ hoang lâu như vậy rồi, bất kỳ vị thần linh nào trong tam giới đều không trốn được cơn ác mộng bị các người nằm giữ vận mệnh trong lòng bàn tay. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Dù sao tôi cũng không phải là Thần Núi, nhưng tôi hiểu suy nghĩ lúc này của Thần Núi, anh ta quy sư tuyệt diệt của Thần cho con người, thực ra điều này là hiểu lầm, Thần có trách nhiệm của Thần, và Thần cũng có vận mệnh của Thần, cũng như con người chúng tôi họa phúc chẳng thể đoán trước, lúc gặp tai họa cũng không nhịn được than trách ông trời không công bằng. "Vậy đây là lý do tại sao anh lại hợp tác với Hư?" Tôi hỏi Thần Núi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thần Núi nghe tôi nói xong liên quay đầu lại nhìn tôi, nhếch môi nói với tôi không ngờ tôi cũng không ngốc như anh ta tưởng tượng. "Bây giờ trái tim tôi cũng đưa cho anh rồi, khi nào thì anh sẽ lấy đứa bé trong bụng tôi ra?"

Thần Núi thấy tôi vội vã muốn lấy đứa bé trong bụng ra thì bỗng nâng tay lên, vỗ vào lòng bàn tay hai cái, âm thanh giòn giã vang vọng lại trong ngôi miếu đổ nát, tôi không hiểu Thần Núi đột nhiên vỗ tay là có ý gì, còn cho rằng anh ta muốn triệu tập thứ gì đó đến bắt tôi, nhưng điều không ngờ là khi tiếng vỗ tay vừa dứt thì tôi nhìn thấy Liễu Long Đình bỗng hiện ra từ bức tường, trên người chẳng có thương tích gì, đi đứng đỉnh đạc, khuôn mặt thanh tú mà lạnh lùng đó giống y hệt với dáng vẻ khó ưa anh ta nhìn tôi lúc bình thường!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Không phải Liễu Long Đình đã bị đánh đến hiện nguyên hình rồi sao? Tôi nhìn con rấn trắng dưới đất, chỉ thấy con rằn trắng đó vẫn như đứa trẻ bị kinh hãi, vùi đầu càng sâu vào thân thể đang quấn quanh vết máu nhầy nhụa, toàn thân càng run rẩy kịch liệt hơn.

Dáng vẻ sợ hãi này, hoàn toàn không phải là Liễu Long

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đình.

Tôi quay đầu nhìn Liễu Long Đình đang đứng bên cạnh Thần Núi, mà lúc này Liễu Long Đình cũng đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt vẫn lạnh như băng. "Bạch Tổ, có thể lấy đứa trẻ từ bụng cô ra không thì phải xem ý của Liễu Long Đình, cậu ta giao cô cho tôi lại cùng tôi bày mưu tính kể làm thế nào mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện đưa trái tim cho tôi, như vậy tôi có thể thoải mái điều khiển cô rồi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc Thần Núi nói lời này còn ngửa đầu cười ha ha, tôi thì khó tin nhìn Liễu Long Đình không chút tổn thương nào đứng trước mặt tôi, rồi lại nhìn một con rằn lớn mình đầy vết thương sau lưng tôi, tôi nhất thời đã hiểu ra đây là chuyện gì? Thần Núi muốn tôi cam tâm tình nguyện giao trái tim cho anh ta còn Liễu Long Đình thì muốn sống tiếp với Ngân Hoa giáo chủ, nên bọn họ mới thông đồng với nhau diễn một màn kịch cho tôi xem!

Tôi nhất thời bốc hỏa, trong lòng mắng chửi Liễu Long Đình thật là hèn hạ, bất kể Ngân Hoa có đối xử với anh ta như thế nào thì anh ta vẫn chỉ cần Ngân Hoa, có điều tôi cũng không phải là bị Liễu Long Đình lừa lần đầu nên cũng không khó chịu đến sống dở chết dở, bây giờ tôi chỉ muốn lỗi đồ con chó trong bụng mình ra thế là tôi nói với Thần Núi: "Anh hỏi ý anh ta làm gì? Anh lấy Ngân Hoa trong bụng tôi ra đi, thành toàn cho đôi cẩu nam nữ bọn họ, bọn họ sẽ cảm ơn anh suốt đời!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK