Nếu đã là lời nguyền nên khó thoát, chưa kể tôi còn yêu Liễu Long Đình.
Tôi không trả lời Tôn Thanh chỉ bước đi, Ánh Nguyệt bị tôi kéo tay nên ngước nhìn tôi, trong mắt cô bé có một chút khẩn cầu và nghĩ ngờ.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi Ánh Nguyệt.
Ánh Nguyệt buông tay ra, sau đó viết vào tay tôi: “Những gì đạo trưởng Tôn Thanh nói vừa rồi có phải là sự thật không? Chỉ có mẹ và ba mới có thể đối phó với chuyện tồi tệ khủng khiếp đó?”
Ánh Nguyệt tốt bụng nghe phải những chuyện không tốt nên lo lắng, vì vậy tôi ngồi xổm xuống trước mặt Ánh Nguyệt và nói với cô bé: “Sao vậy, chẳng lẽ Ánh Nguyệt muốn thuyết phục mẹ giải quyết chuyện xấu đó giống như đạo sĩ nói sao?”
Lúc này, khuôn mặt của tôi đang ở trước mặt Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt đang nhìn tôi và chớp mắt hai lần, như thể đang cố đoán suy nghĩ của tôi.
Nhưng dù sao thì cô bé cũng có giới hạn về tuổi tác, còn tôi thì thậm chí còn không thể đoán ra được lòng mình, suy khi nghĩ ra gì đó thì cô bé viết trong tay tôi: “Mẹ xem ra có chút không muốn giải quyết chuyện tồi tệ đó… nếu Ánh Nguyệt có thể thay mẹ giải quyết kẻ xấu muốn tiêu diệt Tam Giới là tốt rồi.”
Nhìn thấy Ánh Nguyệt viết ra lời này thì tôi lập tức mỉm cười, đưa tay chạm vào mặt Ánh Nguyệt, nói với Ánh Nguyệt: “Vậy thì con cứ như vậy mà muốn giải quyết người xấu đó sao?”
Ánh Nguyệt gật đầu và viết vào tay tôi: “Bởi vì nó sẽ phá hủy Tam Giới và nhân gian.
Khi ba đưa con đến nhân gian, con đã thấy nhân gian rất đẹp, con không muốn một thứ đẹp đẽ như vậy bị hủy hoại.”
Nghe Ánh Nguyệt nói điều này, tôi thực sự không biết nên vui mừng hay ngăn cản suy nghĩ của cô bé, tôi bảo vệ nhân gian vì số phận bẩm sinh của mình, nhưng Ánh Nguyệt thì lại tự nguyện.
“Được rồi, mẹ sẽ nể mặt con, sẽ không để nhân gian kết thúc.
Mẹ đồng ý với con sẽ thay Ánh Nguyệt mà dốc hết sức bảo vệ Tam Giới này.”
Sau khi tôi nói xong thì Ánh Nguyệt rất vui, cô bé lao vào ôm tôi cười khúc khích.
Nghe Ánh Nguyệt cười thì tôi cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, tôi đưa tay ra ôm chặt lấy Ánh Nguyệt.
Sau đó tôi nhẹ nhàng đẩy Ánh Nguyệt ra và bảo cô ấy đi tìm Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng để chơi, tôi có chuyện cần bàn với ba cô bé.
Sau khi Ánh Nguyệt nghe thấy tôi đồng ý với cô bé thì cô bé bật dậy và đi về phía sảnh.
Tôi quay trở lại phòng và muốn tìm Liễu Long Đình nói chuyện, nhưng lúc này Liễu Long Đình không còn ở trong phòng nữa, tôi đã đi ra khỏi phòng và tình cờ nhìn thấy Phượng Tố Thiên.
Anh ta thấy tôi đang tìm Liễu Long Đình nên nói với tôi rằng Liễu Long Đình đang tưới hoa trước sân.
Không ngờ đến bây giờ Liễu Long Đình lại vẫn có tâm tình nhàn nhã như vậy, tôi đi về phía sân trước, lúc này Liễu Long Đình trong tay đang cầm kéo cắt bỏ cành thừa của một cây mận.
Lúc nãy thì tôi đã phớt lờ anh ấy, lúc này Liễu Long Đình thấy tôi đi về phía anh ấy thì cũng phớt lờ tôi.
Có lẽ là vì tối hôm qua anh ấy đã thú nhận với tôi cho nên anh ấy cũng không có gì để nói với tôi.
Dù sao thì cũng không biết là do đêm qua xúc động hay không mà anh ấy đã nói với tôi nhiều như vậy.
Nhưng dù có nói thế nào đi nữa, dù có tệ đến đâu thì cuộc sống của chúng tôi vẫn như trước đây.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Tôi đi về phía Liễu Long Đình.
“Em nên bỏ ý nghĩ này đi, muốn ước nguyện của anh biến mất trừ phi Hỗn Độn Chung tan thành hư vô, mà không thể phá vỡ Hỗn Độn Chung.”
Đoán rằng Liễu Long Đình nghĩ rằng tôi đến đây để nói với anh ấy về chuyện của Hỗn Độn Chung, vì vậy anh ấy đã nói trước với tôi mà không cần đợi tôi nói hết lời.
“Em không phải đến đây để nói với anh điều này.” Tôi nói với Liễu Long Đình.
Vừa rồi Liễu Long Đình hơi nhíu mày, nghe xong tôi nói cái gì liền bình tĩnh lại một chút, nói với tôi: “Vậy em nói đi.”
“Vừa rồi Tôn Thanh đã nói với em mấy lời đại khái là cậu ta muốn chúng ta lên 36 giai tầng để tìm Linh Bảo Thiên Tôn bảo vệ an toàn cho ngài ấy vì sợ rằng tinh khí của ngài ấy sẽ bị oán niệm Bàn Cổ nuốt chửng.
Nếu thật sự như vậy thì cả nhân gian sẽ kết thúc.”
Liễu Long Đình thông minh hơn tôi rất nhiều, anh ấy cũng biết rất nhiều điều, tôi đã nói với anh ấy một cách ngắn gọn về vấn đề này, và anh ấy có thể nhanh chóng hiểu được mối quan hệ đằng sau đó.
Giống như những gì Tôn Thanh đã nói, nếu oán niệm của Bàn Cổ hút tinh khí Tam Thanh và lớn mạnh hơn thì mục tiêu tiếp theo là tôi.
Nếu tinh khí của tôi không còn nữa và oán niệm biến thành Bàn Cổ thì Tam Giới sẽ thực sự kết thúc.
Vì vậy, tôi hy vọng Liễu Long Đình có thể giúp đỡ và tôi nghĩ anh ấy cũng nên giúp đỡ.
Hiện tại chúng tôi đang trong giai đoạn lúng túng, trước đây, chỉ cần chúng tôi cãi nhau, Liễu Long Đình thường sẽ đi theo tôi một khoảng thời gian, tôi nói cái gì thì đồng ý cái đó.
Nhưng bây giờ khi tôi nói chuyện với Liễu Long Đình thì trên mặt Liễu Long Đình không có chút kinh ngạc hay biểu hiện muốn cùng tôi bàn bạc, động tác cắt cành cây trong tay vẫn không dừng lại, sau đó anh ấy hỏi: “Em có sợ chết không?”
“Điều này…”
Tôi không nói nên lời, không ngờ Liễu Long Đình sẽ bất thình lình mà hỏi tôi điều này.
“Em không sợ chết, nhưng em không muốn chết một cách vô vị như vậy.
Nếu có cơ hội sống thì ai muốn chết bao giờ.”
Câu trả lời của tôi cho câu hỏi này rất nghiêm túc.
Dù sao thì Liễu Long Đình cũng đã hỏi tôi với một giọng điệu nghiêm túc nên tôi đã cố gắng hết sức để trả lời một cách nghiêm túc.
“Nếu em muốn sống thì cho dù Tam Giới này bị diệt, anh vẫn có thể để cho em sống tốt, tại sao em muốn tự mình đi tới chỗ nước bùn này.”
Giọng điệu của Liễu Long Đình nghe như tôi đang tìm rắc rối.
Lời nói của anh ấy ngay lập tức khiến tôi hơi tức giận và giải thích với anh ấy: “Em không muốn một mình xuống nước bùn này mà là vì sau khi oán niệm Bàn Cổ hút hết tinh khí của Linh Bảo Thiên Tôn thì nó sẽ tới cướp lấy tinh khí và của em để lấy lại xác thịt, lúc đó nhất định em sẽ chết!”
Bởi vì giọng điệu của tôi có chút nóng nảy, tôi nói lời này giống như một người vô cùng tham sống sợ chết, nói xong lập tức hối hận, cảm thấy mình vừa làm trò cười cho Liễu Long Đình.
“Anh đã nói không.” Khi Liễu Long Đình nói lời này, anh ấy quay đầu nhìn tôi, sau đó nhấn mạnh với tôi: “Là sẽ không.”
Tôi nghĩ Liễu Long Đình đang cố gắng cãi nhau với tôi phải không? Ý tứ của tôi là tôi hy vọng anh ấy có thể giúp tôi, giúp tôi diệt tên ác ma này, ngăn cản Tam Giới diệt vong.
Vậy mà Liễu Long Đình lại cứ vướng vào chuyện có chết hay không, có vẻ như anh ấy nói điều này là để từ chối khéo tôi.
“Liễu Long Đình.” Tôi gọi tên Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình nâng cằm, trầm mặc nhìn tôi, mặt không chút cảm xúc nói: “Làm sao vậy?”
“Có phải anh cho rằng vì có ước nguyện với Hỗn Độn Chung, nên có thể đảm bảo cả đời này trừ chết ra thì em sẽ hết lòng yêu thương anh, cho nên anh hoàn toàn không nghĩ tới cảm giác của em.
Ở trước mặt em muốn làm gì thì làm, trắng trợn không kiêng dè mà làm gì thì làm?”
Bản thân tôi vì nguyện vọng của anh ấy mà có chút mâu thuẫn.
Nó giống như một quả bom, ai cũng không dám dễ dàng chạm vào nó.
Nhưng mà bây giờ Liễu Long Đình nhìn thấy tôi quá dễ dàng đụng vào nó, hơn nữa đem mẫu thuẫn trước đó nói ra, đồng thời mắng anh ấy thì anh ấy đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, liền nói với tôi: “Anh không có ý đó.”
“Vậy ý của anh là gì?” Tôi đi về phía Liễu Long Đình: “Anh đã biết mình ích kỷ như vậy nên anh không muốn thay đổi sao? Anh để em sống mà không có theo đuổi bất kỳ đức tin, tín ngưỡng nào thì em và súc sinh có gì khác nhau? Chẳng lẽ kiếp này anh là xà tinh tu luyện nên anh cảm thấy đời này có thể ăn uống sinh hoạt no đủ là được rồi? Thảo nào anh cũng không thể tu luyện thành tiên gia.”
Có thể là Ánh Nguyệt và những người khác đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa tôi và Liễu Long Đình trong sân.
Ngày thường chúng tôi rất ít khi cãi nhau, hầu như đều là chiến tranh lạnh.
Hôm nay chúng tôi cãi nhau lớn như vậy làm mấy đứa trẻ đột nhiên đến sân xem.
Liễu Long Đình thấy tôi bây giờ không chỉ nói về anh ấy mà còn nói về những chuyện trước đây của anh ấy thì anh ấy dường như muốn tranh luận với tôi.
Nhưng sau khi nhìn tôi, anh ấy cũng lười tranh luận với phụ nữ như tôi, cho nên mới để lại cho tôi một câu: “Đối với anh thì cái gì khác đều không quan trọng.
Sau này đừng có vì loại chuyện này mà tìm anh, anh sẽ không theo em.”
Dứt lời thì Liễu Long Đình mới xoay người rời đi, nhìn Liễu Long Đình bộ dạng dầu muối không vào, tôi thực tức giận đến khó chịu, trực tiếp quát anh ấy: “Liễu Long Đình, anh còn dám bước đi thêm bước nữa xem.”.
Danh Sách Chương: