“Anh ấy nói muốn gặp em.”
Liễu Liệt Vân nghẹn ngào nói ra lời này, sau khi tôi nghe thấy cô ấy nói như vậy, trong lòng có hơi sửng sốt, nghĩ đến lời U Quân nói với tôi khi anh ta xuống tìm tôi, không phải anh ta muốn uy hiếp Liễu Liệt Vân chứ, nếu anh ta đồng ý cứu Liễu Long Đình, vậy cần gì để tôi đi tìm anh ta?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy có chút buồn cười, nhìn nhìn Liễu Liệt Vân, trực tiếp nói với Liễu Liệt Vân: “Em đi gặp U Quân rồi, U Quân sẽ đồng ý cứu Liễu Long Đình?”
Liễu Liệt Vân nghe tôi nói lời này, không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, trong lòng giống như đang không ngừng đấu tranh,trên mặt đều là vẻ thống khổ: “Không phải, U Quân, điều kiện để U cứu Long Đình là khiến em gả cho anh ta.”
“Gả cho anh ta?” Trong nhất thời tôi tưởng chừng như không dám tin, mà khi tôi nhìn Liễu Liệt Vân, Liễu Liệt Vân dường như cũng không hề cảm thấy đây là một chuyện vinh dự gì cho cam, quay mặt qua chỗ khác, chẳng hề muốn để tôi nhìn rõ tất cả biểu cảm trên mặt cô ấy.
“Vậy chị đến tìm em, là vì cầu xin em gả cho U Quân sao? Anh ta không phải là chồng chị sao? Anh ta lấy vợ tùy tiện vậy, chị không để tâm chút nào sao, không phải chị rất yêu anh ta ư?”
Trong lòng tôi tưởng chừng như có hàng trăm ngàn câu hỏi tại sao, tại sao Liễu Liệt Vân lại hào phóng như vậy, vì để cứu em trai mình, ngay cả hôn nhân và tình yêu của mình cũng không cần, trước đây cô ấy thích U Quân, vậy mà dũng cảm quên mình, cái gì cũng có thể không để ý, mà bây giờ cô ấy lại tình nguyện để bản thân chịu uất ức.
Liễu Liệt Vân lúc này đứng trước mặt tôi, trong lúc tôi nói những lời này, nước mắt cô ấy không ngừng từ trong mắt chảy ra, lăn dài trên mặt, nhìn thấy cô ấy khóc thành ra như vậy cộng thêm vẻ ngoài già đi nhanh không ít, trong lòng tôi có chút đau, cô ấy và tôi đều là phụ nữ, nhưng lại yêu phải người không nên yêu, bằng không bản thân cô ấy cũng sẽ không sống khổ sở như vậy.
“Đương nhiên chị yêu anh ấy, chị cũng hy vọng U chỉ là chồng của một mình chị, nhưng chị không xứng với anh ấy, anh ấy cũng sẽ không nghe theo bất kì ý kiến nào của chị, tình trạng của Long Đình ngày càng tệ, nếu còn không cứu nó, ngay thôi mùa đông sẽ đến, chị sợ nó chịu không nổi mùa đông này, nhà họ Liễu bọn chị đã trải qua nhiều đại họa đại nạn như vậy, chị không muốn để người thân chị lại thêm một người nữa rời xa chị, Bạch Tô, xem như người chị này ngày trước đối xử tốt với em như thế, Long Đình yêu em nhiều như thế, em có thể cứu Long Đình không? Chị cầu xin em.”
Khi Liễu Liệt Vân nói ra lời này, thiếu chút nữa lại quỳ xuống trước mặt tôi, may mà tôi nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đưa tay đỡ Liễu Liệt Vân.
Hiện tại tôi khó khăn lắm mới có cuộc sống yên bình một chút, tôi không muốn lại bị cuốn vào ân oán trước đây, hơn nữa tôi và Liễu Long Đình đã sớm không còn thiểu nợ nhau nữa, anh ta sống hay chết, vốn không có chút liên quan nào với tôi, tôi cũng không cần vì cứu anh ta mà trả giá bằng nửa cuộc đời còn lại của mình.
“Bọn em đã nói từ trước rồi, đợi sau khi con của em sinh ra, giữa em và nhà họ Liễu bọn chị, không còn bất cứ quan hệ nào nữa, sau đây em cũng đã trả lại Liễu Long Đình và Long Đằng cho chị rồi, về phần chị có thể chữa được cho Liễu Long Đình hay không, đó là chuyện của riêng chị, không liên quan gì đến em.
Vậy nên em cũng hy vọng chị có thể tôn trọng lời hứa giữa chúng ta một chút, có điều chị yên tâm, nếu Liễu Long Đình chết rồi, em sẽ giữ đứa bé trong bụng em lại, cũng sẽ không quá cự tuyệt, chết một người lại thêm một người, nhà chị cũng không thiếu người”
Khi tôi kiên định nói ra những lời này, trong lòng tôi cũng đang mắng chửi chính mình, từ khi nào tôi bắt đầu trở nên tuyệt tình như vậy? Nếu là chuyện nhỏ thì tốt, nhưng tôi thật sự không muốn hy sinh nửa đời sau của chính mình để cứu một cái mạng của Liễu Long Đình.
Vốn dĩ tôi cho rằng lời nói của mình đã tuyệt tình như vậy rồi, Liễu Liệt Vân nhất định sẽ đau lòng tuyệt vọng, hoặc là khóc rống lên, thế nhưng điều khiến tôi không ngờ đến chính là, Liễu Liệt Vân sau khi nghe tôi nói xong lời này, tựa như đã đoán được tôi sẽ từ chối cô ấy vậy, bỗng nhiên thoáng lặng đi trong lúc ấy, như đã tuyệt vọng rồi, vẻ mặt tức khắc ảm đạm xuống, vốn nét mặt đã không tốt bao nhiêu, lúc này giống như bị che phủ bởi một tầng tro tàn dày đặc.
Nhìn thấy Liễu Liệt Vân như vậy, tôi thật sự sợ cô ấy sẽ nghĩ quẩn, muốn an ủi cô ấy, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Có điều ngay khi tôi đang nghĩ phải nói cô ấy nén bị thương thuận theo biến cố thể nào, Liễu Liệt Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, thần sắc trong ánh mắt cũng trở về yên ổn như cũ, bình tĩnh đến mức có hơi tĩnh mịch.
“Chị biết chị đòi hỏi em vì cứu Long Đình mà gả cho một người em không thích, là chị quá ích kỉ.
cũng may là em từ chối chị, nếu không cho dù Long Đình có tỉnh lại rồi, biết chị hy sinh hạnh phúc của em để cứu nó, nó sống lại cũng sẽ trách cứ chị, có thể là mạng đi, sống hay chết, không hề thật sự quan trọng như vậy.
Tiểu Tô, chị xin lỗi, là chị không suy xét đến cảm nhận của em, bây giờ Long Đình, quả thực đã sắp không xong rồi, cho dù kiếp trước nó là gì, kiếp này nó chỉ là một xà yêu thành tinh, mùa đông năm nay so với năm rồi còn lạnh hơn, nó có thể không chịu nổi, dù sao em và Long Đình trước đó cũng có quen biết một khoảng thời gian, chị muốn xin em đi thăm Long Đình được không, chỉ liếc mắt một cái thôi, tuy rằng Long Đình thần sắc trong ánh mắt cũng trở về yên ổn như cũ, bình tĩnh đến mức có hơi tĩnh mịch.
“Chị biết chị đòi hỏi em vì cứu Long Đình mà gả cho một người em không thích, là chị quá ích kỉ.cũng may là em từ chối chị, nếu không cho dù Long Đình có tỉnh lại rồi, biết chị hy sinh hạnh phúc của em để cứu nó, nó sống lại cũng sẽ trách cứ chị, có thể là mạng đi, sống hay chết, không hề thật sự quan trọng như vậy.
Tiểu Tô, chị xin lỗi, là chị không suy xét đến cảm nhận của em, bây giờ Long Đình, quả thực đã sắp không xong rồi, cho dù kiếp trước nó là gì, kiếp này nó chỉ là một xà yêu thành tinh, mùa đông năm nay so với năm rồi còn lạnh hơn, nó có thể không chịu nổi, dù sao em và Long Đình trước đó cũng có quen biết một khoảng thời gian, chị muốn xin em đi thăm Long Đình được không, chỉ liếc mắt một cái thôi, tuy rằng Long Đình không nhìn thấy, nhưng chị vẫn muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nó, để nó trước khi chết, em có thể đi thăm nó”
Tình cảm của bản thân tôi với Long Đình, đã bị chính tôi cưỡng chế quên đi không ít, nhưng hiện giờ Liễu Liệt Vân bỗng nhiên lại nói với tôi những lời sến sẩm này, tâm tư đã cứng rắn rất lâu kia của tôi bị lời nói của cô ấy đánh trúng rồi, một nỗi buồn tràn ngập trái tim tôi trong chốc lát.
Mặc dù tôi đã nhiều lần nói với chính mình, tôi không thể lại đi thăm Liễu Long Đình nữa, anh ta sống hay chết, không có nửa hào quan hệ nào với tôi hết, nhưng, sau “ khi Liễu Liệt Vân nói xong câu này, tôi vẫn đồng ý với Liễu Liệt Vân, chấp nhận với Liễu Liệt Vân sẽ đi thăm Liễu Long Đình một lần cuối.
Trên đường cùng Liễu Liệt Vân trở về núi Trường Bạch, trong lòng tôi lại xoắn xuýt hối hận, tôi sợ sau khi tôi nhìn thấy Liễu Long Đình, tâm trạng tôi lại chịu ảnh hưởng, nhưng khi tôi vừa tiến vào cửa chính nhà họ Liễu, Kiều Nhi đang làm việc giúp Liễu Liệt Vân trong sân, vừa nhìn thấy tôi trở về, lập tức chạy như bay về phía tôi, một cái đầu chui vào trong lòng tôi cao giọng khóc lên, nói anh ba cô bé sắp không xong rồi, bảo tôi hãy cứu anh ba của bé, Long Đằng bây giờ cũng sống lại rồi, vừa nhìn thấy tôi cũng theo Kiều Nhi cùng nhau chạy tới chỗ tôi.
Ngày trước nhà họ Liễu lộng lẫy nguy nga, đến bây giờ, trong sân cỏ dại khô héo, Kiều Nhi và Long Đằng vốn là thiên kim đại tiểu thư và tiểu công tử, lúc này lưu lạc đến phải dẫn theo Long Đằng nhổ cỏ trong sân nhà mình, vừa nãy khi Liễu Liệt Vân cùng tôi đi đến, trên người đã không còn chút sức mạnh nào, vẫn là tôi dẫn cô ấy đến đây, toàn bộ sức mạnh của cô ấy đã cho Liễu Long Đình để duy trì tính mạng, lại càng không nói đến Long Đằng và Kiều Nhi, lúc này nhìn vào hai khuôn mặt lấm bẩn của Kiều Nhi và Long Đằng, trong lòng tôi giống như bị kim đâm, thật muốn ở lại trong núi Trường Bạch này bảo vệ chúng, để bọn chúng không cần chịu loại khốn khổ này nữa, nếu Liễu Long Đình thật sự chết đi, vậy về sau Long Đằng và Kiều Nhi, bọn chúng sau cùng sẽ sa vào dã yêu, không có sức mạnh bị đám quỷ yêu khác ức hiếp, đó vốn dĩ là chuyện rất đỗi bình thường.
“Dẫn chị đi thăm anh ba của tụi em đi.”
Tôi nói với Kiều Nhi.
Kiều Nhi nghe tôi nói muốn gặp Liễu Long Đình, vội vàng nắm tay tôi đi vào trong phòng, này chỉ mới xa cách chưa tới thời gian một tháng, nhà họ Liễu lại tan hoang đi không ít, bởi vì không có linh khí chống đỡ sự tồn tại của ngôi nhà này, trong nhà rất nhiều nơi bắt đầu trở nên lụp xụp, nhà họ Liễu hiện giờ, căn bản tìm không ra một chút dáng vẻ khí thể ban đầu nào nữa.
Mỗi một bước đi trong nhà họ Liễu, trong lòng tôi đều nặng trĩu thêm vài phần, khi tôi sải bước tiến vào phòng của Liễu Long Đình, nhìn thấy Liễu Long Đình lúc này lẳng lặng nằm ở trên giường, tôi do dự một lúc, cúi đầu bảo Kiều Nhi ra ngoài trước, tôi muốn thăm anh ta một mình.
.
truyện tiên hiệp hay
Kiều Nhi bây giờ so với trước kia, đúng là nghe lời hơn rất nhiều, tôi bảo cô bé ra ngoài, nó nhanh chóng đóng cửa, đóng cửa ra ngoài rồi, liền nói cô bé ở ngoài đợi tôi, nếu tôi cần cô bé, cứ gọi nhóc ấy một tiếng.
Sở dĩ tôi gọi Kiều Nhi ra ngoài là bởi vì không muốn để Kiều Nhi nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này, bởi lẽ khi tôi bước vào phòng, đã ngửi thấy trong phòng này tràn ngập một cỗ khí tức tử vong mãnh liệt, loại khí tức này, chỉ có khi người ta sắp chết mới có thể phát ra, mà trong phòng Liễu Long Đình, cỗ khí tức này đã tràn đầy cả căn phòng, hoàn toàn không giống như lời Liễu Liệt Vân nói, Liễu Long Đình vẫn có thể chịu đựng đến trước mùa đông, hiện giờ cách mùa đông tối thiểu vẫn còn thời gian hai tháng, mà Liễu Long Đình, anh ta đã không còn thời gian dài như vậy để sống rồi..
Danh Sách Chương: