Mục lục
Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Liễu Liệt Vân sẽ cứu tôi, cô ta cũng không thể nào cứu tôi, nhưng tôi không ngờ rằng khi nhìn thấy tôi bị U Quân ức hiếp như thế này, cô ta lại xem như không biết gì cả, không do dự mà để tôi ở lại một mình không quan tâm nữa.

Suy cho cùng thì lúc trước tôi đã từng giúp cô ta nhiều lần như vậy.

Suy cho cùng thì trước đây tôi cũng là bạn gái của em trai cô ta.

Còn những điều này, đứng trước tình cảm của cô ta dành cho U Quân không có gì đáng để nói cả, không có gì đáng để cô ta phải khiến U Quân buồn lòng, tôi không phải là cô ta, vốn dĩ tôi cũng không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì? Chẳng lẽ ước muốn lớn nhất cả đời này của cô ta là được U Quân thích sao?
Tôi ngước mắt lên nhìn con quái vật to lớn xấu xí đang quấn quanh người mình, máu từ cổ chảy xuống đầu về phía mặt tôi, còn con quái vật này dường như không muốn lãng phí, dùng chiếc lưỡi dài đỏ như máu với mùi máu nồng đậm liếm về phía mặt của tôi, liếm đến nỗi đầy mặt của tôi đều là nước miếng.

Hơn nữa đầu lưỡi của nó dọc theo khóe môi của tôi, không kiêng nể gì mà đưa vào trong miệng của tôi sau đó điên cuồng khuấy động, hút lấy dịch tràn ra từ trong miệng tôi, khiến tôi phải phối hợp với tâm trạng đang dâng cao của nó một lúc.


Tôi đã trở nên tê dại, toàn thân tôi đều là máu, mặc dù tôi muốn nôn ra và muốn kháng cự, nhưng U Quân quấn lấy tôi như một xác chết, khiến tôi không thể nào cử động dù chỉ là một đầu ngón tay.

Tôi cũng không thể nào vùng vẫy, trong lòng tôi chỉ có thể hằn học nguyền rủa rằng việc này có thể trôi qua sớm hơn một chút.

Rốt cuộc cũng cân nhắc đến việc đây là nơi nào, cho nên U Quân không làm chuyện này ở đây lâu hơn nữa, đợi đến khi tâm trí của anh ta đạt đến cực điểm, anh ta mới buông tôi ra, những xúc tu quấn quanh người tôi cũng dần dần rời đi, hàng loạt dấu vết đỏ thẫm xuất hiện trên cơ thể tôi như bị đóng dấu vậy, hơn nữa ngay lúc này, U Quân từ từ biến lại thành hình người.

Dáng vẻ của anh ta trở nên lạnh lùng, vẫn hăng hái như trước, hơn nữa bề ngoài càng trở nên thanh tú đẹp đẽ hơn lúc trước, mái tóc dày đen như mực, như có sinh mệnh bên trong, sống động rối tung trên vai của anh ta, ngũ quan lại càng tinh tế hơn, làn da căng trắng mịn, thổi thôi cũng có thể vỡ, nếu không biết rằng tất cả những thay đổi của anh ta là do máu của tôi tạo nên, tôi sẽ rất kinh ngạc khi gặp lại U Quân.

Lúc này, tất cả các xúc tu của con quái vật đều đã rời khỏi người tôi, quần áo của tôi gần như đã bị xé toạc ra, anh ta cởi áo khoác trên người mình ra rồi khoác lên người tôi, sau đó bế tôi lên rồi đi vào phòng tắm.

Trong suốt thời gian đó, những gì U Quân nói với tôi, nào là anh ta yêu tôi đến nhường nào và không muốn rời xa tôi đến như thế nào, còn tôi bây giờ thì giống như một thứ đồ chơi, anh ta nói bất cứ điều gì tôi cũng không trả lời anh ta, còn U Quân thì không quan tâm cũng không để ý, anh ta không ngừng nói phần của anh ta, lố bịch như người bị bệnh thần kinh vậy.

Từ khi U Quân biết máu của tôi có thể làm cho tinh khí và sức mạnh của anh ta tăng lên một cách nhanh chóng, tôi dường như đã trở thành một con thú cưng của anh ta, anh ta sẽ không bao giờ thả tôi ra, anh ta đưa tôi theo bên cạnh anh ta, tôi càng chống cự thì anh ta lại càng hút máu tôi dữ dội hơn, hơn nữa từ lần đầu tiên ở cổng thiên lao anh ta không lo lắng về cảm nhận của tôi, từ đó về sau anh ta còn vô lương tâm hơn nữa.

Khi nào muốn hút máu của tôi thì sẽ hút ngay lúc đó, bất cứ khi nào anh ta quan hệ với tôi, anh ta đều xé toạc quần áo của tôi ra.

Tôi sống như một con súc vật, chức năng sống sót duy nhất của tôi là cung cấp máu cho U Quân, để cho anh ta phát tiết.

Vốn đi vẫn chưa đầy một tháng mà tôi đã bị U Quân hành hạ đến sắp chết rồi, máu trong người tôi bị U Quân hút hết lần này đến lần khác, vốn dĩ còn chưa kịp hồi phục lại được thì lại bị U Quân hút một lần nữa.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã sớm mất đi sự tao nhã của trước đây, cơ thể nhanh chóng gầy đi, tôi nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, căn bản không đợi đến khi tôi tự sát, tôi sẽ chết vì mất máu quá nhiều rồi.

Bởi vì dáng vẻ hiện tại của tôi, ngay cả Lạc Thần và Long Nhi tôi cũng không dám gặp, tôi sợ rằng nếu bây giờ họ biết rằng tôi đã trở thành dáng vẻ như thế này, họ sẽ lại lo lắng cho tôi, thế là mỗi ngày họ đều trốn trong tẩm cung, không dám ra ngoài, cũng không dám gặp ai cả.


Mặc dù U Quân không quan tâm tôi cảm thấy như thế nào, nhưng nhìn thấy tôi sụt cân nhiều như vậy, anh ta cũng sợ trước khi sức mạnh anh ta mạnh đến cảnh giới có thể xưng bá chúng thần thì tôi đã chết trước rồi, không những thường kêu người bồi bổ cho tôi mà còn nói muốn đưa đi ra ngoài thư giãn và xoa dịu tinh thần.

Tôi vốn dĩ không muốn cùng U Quân đi đâu cả, dáng vẻ này của tôi không thể đi đâu được cả, nhưng nghĩ đến việc nếu tôi cứ mãi ở lại thiên đình này, thiên đình này bị canh gác vô cùng nghiêm ngặt, tôi không thể nào trốn thoát được, nhưng nếu như đi ra ngoài, chỉ có tôi và U Quân ở bên cạnh nhau, có lẽ vẫn còn một cơ hội sống sót.

Mặc dù bây giờ phần lớn quyền lực trong Thiên đình vẫn nằm trong tay tôi, nhưng đã nhiều ngày nay, U Quân đã thay tôi quản lý, nếu như ra tay với U Quân thì không thể ra tay trong Thiên đình được, còn tôi thì ngoài Thiên đình và Cửu Trùng Thiên, nơi duy nhất mà tôi quen thuộc chính là nhân gian.

Nhân gian bây giờ yêu ma quỷ thần rất phức tạp, cơ hội rời khỏi U Quân còn dễ hơn trên Thiên giới một chút.

Thế là, khi U Quân hỏi tôi muốn đi đâu, cầu đầu tiên mà tôi đã nói với anh ta, tôi muốn xuống nhân gian xem thử.

Bây giờ U Quân vẫn là chúa tể của Tam giới, hơn nữa ở Tam giới của trời, người và đất cũng không có ai là đối thủ của anh ta cả, khi tôi nói muốn xuống nhân gian, đương nhiên là anh ta vô cùng vui vẻ đồng ý với tôi, bảo người đi xuống chuẩn bị.

Khi tôi đi ra ngoài, trên người tôi mặc nhiều lớp quần áo hơn, trên toàn bộ khuôn mặt tôi phủ một lớp gạc dày màu trắng.

Suy cho cùng thì nhìn tôi như vậy trông béo hơn và bình thường một chút, cũng không đến nỗi khơi dậy sự nghi ngờ, khiến những thần tiên ở bên ngoài phải hoang mang.

Khi U Quân đang dẫn tôi đi chơi, Liễu Liệt Vân tình cờ đến gặp U Quân để thỉnh an, thấy U Quân đang muốn dẫn tôi đi chơi, cô ta hỏi U Quân chúng tôi sắp đi đâu vậy?
Từ trước đến nay, khi U Quân đối mặt với Liễu Liệt Vân đều vô cùng lạnh lùng, nhưng từ khi Liễu Liệt Vân mang thai, thái độ của anh ta đối với Liễu Liệt Vân dường như cũng có chút thay đổi, mặc dù không đến mức thích nhưng anh ta vẫn thuận miệng nói với Liễu Liệt Vân vài câu, nói với Liễu Liệt Vân rằng tâm trạng của tôi không tốt, muốn đưa tôi ra ngoài đi dạo.

“Đúng lúc từ lúc lên trời đến nay thần thiếp chưa được đi dạo ở bên ngoài, muốn hỏi Bệ hạ có thể dẫn thần thiếp ra ngoài đi dạo một vòng được không?”
Ngay khi Liễu Liệt Vân nói xong câu này, U Quân nhíu mày lại, nếu đưa Liễu Liệt Vân đi cùng thì tôi càng khó đi hơn, thế là tôi nhanh chóng lắc đầu và chủ động đưa tay ra nắm lấy cổ tay U Quân.

Dựa vào vai U Quân, tôi nói với U Quân rằng tôi không muốn Liễu Liệt Vân ở cùng chúng tôi.


Từ khi Liễu Liệt Vân quay đầu đi mà không thèm quay đầu nhìn lại ở cổng Thiên lao lần trước, từ đó về sau, tôi và cô ta nước sông không phạm nước giếng, nếu xúc phạm lẫn nhau, tôi nhất định sẽ không quan tâm đến tình cảm trước kia nữa, đối mặt với chuyện sống chết, tôi sẽ không bao giờ mềm yếu.

Thấy tôi từ chối, hàng lông mày cau có của U Quân lập tức dịu lại, lông mày nhướng lên, anh ta nói với Liễu Liệt Vân: “Gần đây sức khỏe của Bệ hạ không tốt lắm.

Ba người chúng ta đến đó sẽ quá ồn ào.

Bây giờ cô đang mang thai, cứ ngoan ngoãn ở Thiên đình điều dưỡng đi.”
Khi U Quân nói đến đây, Liễu Liệt Vân quay đầu lại liếc nhìn tôi, trong mắt cô ta đây vẻ không cam tâm, nhưng cô ta cũng học được cách cư xử, không tiếp tục chọc phá U Quân nữa, sau khi nói chúng tôi hãy chơi thật vui vẻ xong thì liền rời đi.

Nhìn thấy U Quân nhướng mắt nhìn Liễu Liệt Vân rời đi, trên khóe miệng anh ta lộ ra một chút ý cười, thái độ đột ngột trở nên tốt hơn của U Quân dành cho Liễu Liệt Vân khiến tôi luôn tự hỏi, anh ta bị sao vậy? Theo những gì tôi biết về anh ta thì chắc chắn anh ta không thích Liễu Liệt Vân vì trước nay ta là yêu tinh cấp thấp nhất.

Liễu Liệt Vân cũng là yêu quái, anh ta sẽ không bao giờ có thể thích yêu quái được, ngoại trừ nguyên nhân này, lẽ nào U Quân thực sự quan tâm đến đứa trẻ trong bụng của Liễu Liệt Vân sao? Suy cho cùng, nó cũng là con ruột của anh ta cơ mà.

Cho dù U Quân có quan tâm đến ai hay thích ai, cũng không liên quan gì đến tôi cả, nhưng trên đường chúng tôi xuống hạ giới, tôi không thể không hỏi U Quân: “Anh có yêu Liễu Liệt Vân không?”
Có thể là từ trước đến nay tôi chưa bao giờ quan tâm U Quân thích ai, bây giờ đột nhiên nghe tôi hỏi anh ta như vậy, U Quân có chút hứng thú, quay đầu lại nhìn tôi, hỏi tôi: “Sao đột nhiên em lại nghĩ đến việc hỏi tôi câu này?”
“Là vì trong bụng cô ta đang mang đứa con của anh sao?”
Tôi bỏ qua câu hỏi của U Quân và hỏi lại anh ta, nhưng khi tôi nói đến đứa trẻ trong bụng Liễu Liệt Vân, biểu cảm của U Quân vẫn đang tốt, lập tức trở nên có chút ảm đạm..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK