Khi Phong Đô đại đế và tôi nói ra những lời này, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa ánh mắt không hề kiêng kị mà nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt anh ta giống như muốn nhìn thấu tôi vậy.
Tôi vốn dĩ chỉ thấy đôi mắt của Phong Đô đại đế rất đẹp, đẹp vô cùng, thế nhưng khi anh ta nhìn tôi như vậy ngược lại lại khiến tôi không thoải mái, dù sao thì ngoại trừ Liễu Long Đình, tôi cũng rất ít khi không có gì mà lại tiếp xúc ánh mắt với người khác, cộng thêm cả việc Cô Hoạch Điểu cứ luôn gán ghép tôi với Phong Đô đại đế.
Để tránh bị nghi ngờ, sau khi Phong Đô đại đế nói xong, tôi liền quay đầu sang nhìn Tần Quảng Vương, nói với anh ta: “Nể tình anh mấy ngàn năm nay vẫn luôn tận tâm tận lực làm tốt công việc của một Diêm Vương, hơn nữa thiên hạ bách tính cũng cần anh chia sẻ, chuyện này tôi không truy cứu nữa, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, tôi sẽ giam anh trong điện Diêm La này, phái ba mươi vạn thiên binh đến giám sát đến khi anh tỉnh ngộ mới thôi.
Trong thời gian cấm túc này, anh vẫn là Tần Quảng Vương, vẫn phải xử lý chuyện vong hồn của người trần đến địa ngục, làm tốt chức trách của mình, tạo phúc cho người dân.”
Đối với kẻ muốn giết tôi như Tần Quảng Vương thì hình phạt này cũng đã là rất nhẹ nhàng rồi.
Tần Quảng Vương chắc chắn nghĩ rằng tôi muốn giết anh ta, thế nhưng sau khi tôi nói xong hình phạt với anh ta, Tần Quảng Vương lại vô cùng kinh ngạc nhìn tôi hồi lâu.
Còn Cô Hoạch Điểu sau khi nghe hình phạt tôi nói với Tần Quảng Vương thì bỗng dưng bất mãn vỗ cánh đáp lên vai tôi, nói với tôi: “Hi Hoàng, có phải cô bị ngốc rồi không? Phán hình phạt như thế này lại thêm tu vi của cô, sau này ai cũng sẽ dám giết cô thôi, hơn nữa cô giam cầm tên này thì thôi đi lại còn phái nhiều Thiên binh như thế đến trông, có phải cô thấy Thiên Đình không đủ cơm nuôi đám Thiên binh đó nên mới phái đến địa ngục không vậy!”
Tôi nhìn Cô Hoạch Điểu, mặt đen lại, tôi không có ngốc như vậy, bởi vì Tần Quảng Vương chỉ là nhận lệnh làm việc, tôi đã tha cho anh ta một mạng, nếu như tôi cứ bỏ qua không quản anh ta, vậy thì cho dù tôi không giết anh ta, nhiệm vụ của anh ta cũng đã thất bại, đám người ra lệnh cho anh ta giết tôi cũng sẽ không tha cho anh ta.
Mười vạn thiên binh phái xuống địa ngục lần này thật ra là có ba ý, thứ nhất là để giam giữ Tần Quảng Vương tránh hợp tác cùng kẻ đứng sau, thứ hai là để bảo vệ anh ta khỏi bị giết, mà ý nghĩa thứ ba chính là giăng bẫy để tìm xem rốt cuộc kẻ đứng sau Tần Quảng Vương là ai? Có phải là Địa Tạng không?
Dù sao thì tôi vẫn không tin Địa Tạng Vương sẽ làm ra chuyện như thế này, đương nhiên tôi cũng có thể trực tiếp hỏi Phong Đô đại đế, thế nhưng nếu là chuyện tôi có thể làm được thì tôi cũng không muốn nợ người khác cái gì, dù sao lai lịch của đối phương cũng không nhỏ.
Phong Đô đại đế chắc hẳn cũng biết, nếu như vì tôi hỏi Phong Đô đại đế mà gây phiền phức hay làm cho ngài ấy bị thương thì tôi chính là lấy oán báo ơn.
Chỉ là trong tay tôi không có lấy một binh sĩ, tôi hỏi Phong Đô đại đế có thể đợi thiên binh của tôi đến rồi ngài ấy mới đi có được không?
Phong Đô đại đế khoanh tay, gật đầu với tôi, nói: “Đương nhiên là có thể, nhưng Liễu Long Đình và Lạc Thần mang theo Thiên binh đang trên đường đến địa ngục rồi, rất nhanh bọn họ sẽ đến thôi.”
Tôi còn chưa đến địa ngục bao lâu, làm sao bọn họ có thể sắp đến được chứ? Triệu tập Thiên binh từ trên trời xuống đây cũng không thể nhanh như vậy được, mà tôi còn để Liễu Long Đình đuổi theo U Quân nữa mà.
Ngay khi tôi còn đang nghi ngờ, tôi liền nghe tiếng ngựa chiến sắt, một con rắn trắng vô cùng to từ xa lao nhanh đến, đằng sau con rắn trắng là hàng vạn con ngựa.
Khi tôi nhìn Liễu Long Đình, mặc dù lúc này tôi đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng khi nhìn thấy anh, tôi vẫn không nhịn được mà chạy về phía anh vài bước, tôi rất muốn nói với anh rằng tôi suýt chút nữa thì đã chết rồi! Mà lúc con rắn trắng kia tiến lại gần tôi lập tức biến thành hình người, đứng chắn ngay trước mặt tôi, đưa tay ôm lấy mặt tôi, nhìn lướt qua cả người tôi rồi lại hỏi tôi có bị thương ở đâu không?
Nhìn bộ dạng lo lắng của Liễu Long Đình, tôi lắc đầu sau đó lại nhìn sang Phong Đô đại đế, rồi nói với Liễu Long Đình: “Ban nãy Phong Đô đại đế đã cứu tôi rồi.”
Sau khi ngẩng đầu lên nhìn Phong Đô đại đế, ánh mắt Liễu Long Đình hơi thay đổi, mà Cô Hoạch Điểu đứng bên cạnh tôi khi nhìn thấy Liễu Long Đình đến lại lắc đầu nói: “Hây da, lỡ mất một đoạn lương duyên rồi.”
Tôi lập tức vỗ vào đầu Cô Hoạch Điểu để cho cậu ta im miệng, tuy ánh mắt Liễu Long Đình nhìn Phong Đô đại đế rất không vui nhưng dù sao Phong Đô đại đế đã cứu tôi, vì thế anh hơi khom người trước Phong Đô đại đế nói: “Đa tạ đại đế đã kịp thời cứu Hi Hoàng.”
“Chỉ là thuận tay mà thôi, không cần khách sáo, nếu anh đã đến vậy thì tôi yên tâm rồi.” Khi Phong Đô đại đế nói ra câu này, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiên Lăng đứng cách đó không xa, nói với cô bé một câu: “Chúng ta trở về thôi.”
Nói rồi ngài ấy xoay người đi rời khỏi đó, thế nhưng khi Phong Đô đại đế rời đi, Cô Hoạch Điểu lại giống như vẫn chưa rõ Phong Đô đại đế có ý gì với tôi, không ngừng đi vòng quanh tôi, nói với tôi rằng cơ hội tốt như thế mà lại không biết trân trọng, cũng không biết bao giờ mới gặp lại!
Bây giờ tôi sau khi gặp được Liễu Long Đình, tôi cứ luôn muốn hỏi Liễu Long Đình rằng đã có tin tức gì của U Quân chưa thế nhưng khi Phong Đô đại đế rời đi, dường như nghe thấy tiếng Cô Hoạch Điểu trách móc tôi, bỗng dưng dừng bước, xoay người nhìn Cô Hoạch Điểu đang đứng trên vai tôi, đôi mắt anh bỗng nhiên sáng rực lên.
Thật ra cũng rất kỳ lạ, các thần minh thượng cổ này đều sống ở đại lục Đại Hạ, theo lý mà nói, Phong Đô đại đế cũng là yêu thần thượng cổ thế nhưng lại tu luyện thành hình người, tại sao đôi mắt của anh ta lại có màu xanh lam nhạt mà không phải là màu xanh của đôi mắt người châu Âu, điều này cũng khá kỳ lạ, dù sao trước đây tôi cũng đã quen nhìn các thần tiên tóc đen mắt đen mà anh ta với chúng tôi lại không giống nhau khiến cho tôi vô cùng tò mò về anh ta.
“Qua đây.” Phong Đô đại đế nói với Cô Hoạch Điểu một câu.
Bởi vì Phong Đô đại đế vẫn cứ không quan tâm đến Cô Hoạch Điểu, vì thế lần này anh ta gọi Cô Hoạch Điểu tới, cậu ta còn không tin, lại nhìn tôi một cái nhưng rồi cũng vẫn bay về phía Phong Đô đại đế.
Mà Phong Đô đại đế lại duỗi ra mấy ngón tay mảnh khảnh để Cô Hoạch Điểu đậu lên tay anh ta, đôi mắt anh ta nhìn Cô Hoạch Điểu, khóe môi lại khẽ nhếch lên cười giống như muốn nói gì đó với Cô Hoạch Điểu.
Ban đầu Cô Hoạch Điểu còn có chút ngạc nhiên nhưng khi Phong Đô đại đế cười lên, cậu ta lại đột nhiên im lặng.
Bốn năm giây trôi qua, Phong Đô đại đế mới mở miệng nói với Cô Hoạch Điểu: “Chuyện này không được nói cho người khác.”
Cô Hoạch Điểu ban nãy vừa làm phiền tôi, sau khi nói chuyện với Phong Đô đại đế xong lại lập tức đồng ý tuyệt đối sẽ không nói, vô cùng vui vẻ từ trên tay Phong Đô đại đế bay về phía tôi, miệng còn ngâm nga bài hát của triều đại nào mà tôi không biết, trông vô cùng vui vẻ.
Mà sau khi nói chuyện với Cô Hoạch Điểu xong, Phong Đô đại đế lại quay sang nhìn tôi một cái rồi mới rời đi.
“Phong Đô đại đế đã nói gì với cậu vậy?” Tôi tò mò hỏi Cô Hoạch Điểu.
“Tôi còn lâu mới nói cho cô biết.” Cô Hoạch Điểu đột nhiên hừ một tiếng với tôi, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo, mà lúc này Lạc Thần dẫn theo các Thiên bình đi về phía tôi, vừa nhìn thấy tôi thì vô cùng khẩn trương, hỏi tôi: “Hi Hoàng, em không sao đấy chứ!”
Tôi cử động hai tay rồi nói với Lạc Thần là không sao, sau đó lại nhìn về phía Liễu Long Đình, tuy tôi biết anh đến địa ngục nhanh như thế chắc chắn đã không đuổi theo U Quân, thế nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hỏi: “U Quân thì sao, có tin tức gì chưa?”
Khi tôi hỏi chuyện, Liễu Long Đình im lặng một lúc rồi nói với tôi: “Đó chỉ là phân thân của anh ta, đã chết rồi.”
“Phân thân?” Chúng tôi tìm kiếm lâu như vậy mà chỉ tìm thấy một phân thân của anh ta thôi sao?
Trong lòng tôi có chút tức giận, chỉ một cái phân thân mà có thể chạy loạn khắp nơi, chúng tôi phải mất hai năm đi tìm đến người thật còn không biết ở đâu!
“Vậy con thì sao, có tin tức gì của con chưa?” Tôi vội vàng hỏi Liễu Long Đình.
Có thể là Lạc Thần nhìn thấy vẻ mặt tôi sắp thay đổi, vội vàng lấy ra một đôi giày nhỏ tinh xảo từ trong người, nói với tôi: “Ban nãy lúc giết phân thân của U Quân, thứ này rơi từ trên người anh ta xuống.”
Tôi nhìn đôi giày, sau đó lấy về từ tay Lạc Thần, chỉ là một đôi giày rất nhỏ, giống như giày của một đứa trẻ khoảng hai tuổi, xét về màu sắc và kiểu dáng, quả thật là giày của một bé gái..
Danh Sách Chương: