Mục lục
Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc nào thì Liễu Long Đình đã trở thành tù nhân?
“Tù nhân anh bắt giữ ở trong địa ngục đều là thần linh của người phạm vào tội lớn ngập trời không thể tha thứ, Liễu Long Đình đã phạm vào tội gì? Anh dựa vào cái gì mà dám bắt anh ấy.’’
Tôi không chút khách sáo hỏi Phong Đô đại đế, cho dù là trước kia Liễu Long Đình từng giết người, vậy thì cũng chỉ phải vào địa ngục tầng thứ mười tám mà thôi, còn chưa tới lượt Phong Đô đại đế để ý tới.

Dẫu sao điều quan trọng là bị giam vào tầng thứ mười tám khác biệt quá nhiều so với bị giam vào địa ngục Phong Đô.

Một cái là vĩnh viễn không có cách nào luân hồi, bị hành hạ không bao giờ ngừng nghỉ.

Mà một cái khác là sau khi chuộc xong tất cả các tội lỗi, vẫn có thể luân hồi chuyển thế!
Khi tôi nói xong lời này, Phong Đô đại đế cũng không tranh luận với tôi, cơ bản là anh ta lười giải thích, giọng nói không chút gợn sóng trả lời tôi: “Tôi và cô mỗi người coi giữ một phương, tôi bắt ai, còn chưa tới lượt cô để ý.”
Vừa nói anh ta vừa cúi đầu nhìn bé gái bên cạnh một cái, trong nháy mắt cô bé lập tức biến thành một con mãnh thú to lớn!
Mãnh thú cao khoảng một căn nhà lầu bình thường ở dưới phàm trần, đỉnh đầu là sừng hươu, cả người là vảy rồng, con mắt vô cùng to lớn.

Dưới sự chỉ thị của Phong Đô đại đế, nó gật gù đắc ý đi về phía Liễu Long Đình, làm như muốn mang Liễu Long Đình đi về.
Chẳng trách vừa này tôi thấy cô bé này xấu như vậy, hoá ra nguyên thân của nó là một con quái vật khổng lồ.

Nhìn đặc thù trên người của nó, nếu như tôi đoán không làm chắc hắn nó là một con kỳ lân!

Kỳ Lân cũng là thần thú thượng cổ.

Từ trận chiến Yêu Thần đại hoàng cho đến bây giờ, toàn thế giới e là cũng chỉ còn lại mấy con, phân tán tứ phương không hề lộ diện.

Con kỳ lân trước mặt tôi này, là con đầu tiên tôi nhìn thấy mấy ngàn năm qua.
Nhìn thấy nó lắc lư đến gần Liễu Long Đình, trong lòng tôi lập tức có chút sốt ruột.

Hiện tại còn đang ở bên cửa vào địa ngục, Liễu Long Đình vẫn có thể được cứu.

Nhưng nếu như để con kỳ lân đó mang Liễu Long Đình vào trong địa ngục thật, vậy thì sẽ không cứu được!
“Cô Hoạch Điểu, chúng ta lên!” Tôi ra lệnh cho Cô Hoạch Điểu.
Bây giờ sức mạnh giữa chúng tôi và Phong Đô đại đế cách biệt rất xa, ngay cả Liễu Long Đình cũng không phải là đối thủ của anh ta, chứ đừng nói chi là tôi.

Cô Hoạch Điểu còn chưa ra tay thì cũng đã đoán được kết cục, không muốn đến lúc sau cùng thì bị ăn đòn, vì vậy quay đầu nói với tôi: “Hi Hoàng, tôi thấy hay là coi như xong đi.

Chúng ta cũng không phải là đối thủ của Phong Đô đại đế.

Trước đây Liễu Long Đình từng giết nhiều người như vậy, quậy phá trên nhân gian đến long trời lở đất.

Lần này nếu như Phong Đô đại đế muốn hồn phách của Liễu Long Đình, vậy thì chúng ta cho anh ta, nói không chừng còn có thể cầu xin Phong Đô đại đế mở kết giới địa ngục vì chúng ta.

Đến lúc đó cô lại lập được một công đức lớn đối với nhân gian tam giới.

Sau này cô trở về trời, không còn ai dám danh không chính ngôn không thuận mong ước cái chức Hi Hoàng của cô được nữa.’’
Ở thời điểm như thế này, lời nói của Cô Hoạch Điểu khiến tôi suýt chút nữa tức chết.

Mặc dù bây giờ tôi là người đứng đầu tam giới, nhưng nếu không có Liễu Long Đình, thì không biết hiện tại tôi còn đang ở nơi nào.

Mắt thấy con kỳ lân đang bắt đầu chiếm đoạt linh khí tản mát ra từ trên người Liễu Long Đình, tôi cũng lười nói nhảm với Cô Hoạch Điểu, trực tiếp đạp lên lưng cậu ta, bay về phía Liễu Long Đình!
Mặc dù trong cơ thể tôi đã không còn bao nhiêu pháp lực, nhưng mà chỉ cần Phong Đô đại đế không ra tay, đối phó với một con kỳ lân nho nhỏ, tôi vẫn chưa đến nỗi thua quá mức khó coi.

Tuy rằng bây giờ mọi suy nghĩ của tôi đều tốt đẹp, nhưng thật ra nếu kỳ lân thua trận, Phong Đô đại đế cũng không thể nào không ra tay cứu giúp thần thú của chính mình.
Thời điểm kỳ lần hút đi tinh khí của Liễu Long Đình, tôi trực tiếp đánh ra một đạo pháp lực to lớn về phía nó.


Đạo pháp lực này chuyển đến trên người kỳ lân, một tràng âm thanh giống như rồng ngâm phát ra từ trong miệng kỳ lân, chấn động toàn bộ khu vực Phong Đô.
Sau khi kỳ lân bị thương, tôi nhanh chóng tháo mở kết giới phong bế Liễu Long Đình.

Hiện tại anh đang bị khoá ở trên địa đàn, chung quanh có sáu còn thần thú hộ pháp.

Sáu con này bao vây xung quanh người anh, vững vàng khống chế anh.
Tôi đã dùng hết pháp lực, quật ngã từng con thần thú một.

Chỉ cần đánh bại toàn bộ sáu con này, Liễu Long Đình sẽ khôi phục được ý thức.

Đến lúc đó chúng tôi cùng nhau chạy ra khỏi kết giới Phong Đô.

Cho dù Phong Đô đại đế có muốn đòi mạng Liễu Long Đình, anh ta cũng phải cân nhắc chín mươi chín triệu thiên binh thiên tướng trên trời cùng các các chư thần trên bầu trời của tôi.

Anh ta sẽ không ngu đến mức trở thành kẻ địch của tất cả các thần linh chúng tôi, chỉ vì một Liễu Long Đình thôi.
Nhưng mà bây giờ pháp lực của tôi dù sao cũng có hạn, lúc tôi tiêu diệt bốn con thần thú vây khốn Liễu Long Đình, con kỳ lân bị tôi công kích vừa nãy, dường như trở nên phẫn nộ, trực tiếp chạy về phía tôi.

Theo chuyển động của nó, mặt đất dưới chân chấn động rung chuyển, một trận lửa to lớn phun thẳng về phía tôi!
Nhiệt lượng bất ngờ ập đến, may mà tôi phản ứng nhanh, thời điểm ngọn lửa sắp đến gần, tôi lập tức giang hai tay ra sau lưng nhanh chóng di chuyển sang một bên né tránh, khiến cho ngọn lửa kỳ lân vồ hụt.

Nhưng mà kỳ lân nhìn thấy không đả thương được tôi, càng thêm giận dữ khó kiềm chế, một vòng lông dài màu xanh đậm ở sau gáy nó dựng thẳng lên, vọt về phía tôi như điên!
Pháp lực của tôi có hạn, không dám cứng đối cứng cùng với kỳ lân.

Thời điểm nó đuổi theo, tôi biến ảo ra một thanh kiếm bạc, có thể tránh thì lập tức tránh khỏi công kích của nó.

Hơn nữa lúc né tránh nó, tôi còn nói to một câu với Phong Đô đại đế đang ở cách chúng tôi không xa quan sát trận chiến: “Nếu như Liễu Long Đình thật sự đã phạm vào tội lỗi không thể tha thứ, vậy thì chờ sau khi anh ấy sống thọ đến lúc hai tay buông xuôi, anh lại mang anh ấy về giam vào địa ngục cũng được mà.

Hiện tại toàn bộ Minh giới đã bị kết giới phong ấn, vong hồn không có cách nào đi xuống âm phủ, cả ngày du đãng ở nhân gian.

Lần này chúng tôi đến đây, là muốn cầu anh hỗ trợ tháo gỡ tầng kết giới này, vì sự thái bình của tam giới, anh có thể nhắm một mắt mở một mắt cho Liễu Long Đình hay không?”
Phong Đô đại đế là thần linh thái cổ thần, lúc tôi còn đang tu luyện một luồng tinh khí, anh ta đã tiếp quản địa ngục, lợi hại hơn so với tôi, cho dù bây giờ tôi nhượng bộ trước anh ta, cũng không phải chuyện mất mặt gì.
Nhưng mà lúc này, mặc kệ tôi nói cái gì, gương mặt khuất sau tấm lụa đen của Phong Đô đại đế, không hề lộ ra nửa điểm ý định mở miệng gọi kỳ lân ngừng tấn công tôi.

Anh ta kiên nhẫn đến lạ thường, giống như là đang đợi kỳ lân khiến tôi hao hết pháp lực, để anh ta mang Liễu Long Đình đi một lần nữa vậy.
Chẳng trách làm thần lâu như vậy, bất kể là Thần Ma hay là Yêu là chưởng quản tam giới cũng đều sợ hãi địa ngục.


Trong thực tế, địa vị của anh ta trong các chư thần ở tầm giới cũng không cao lắm.

Với cái tình tình đâu ra đấy không nhận chút nhân tình nào của anh ta, căn bản không có thần nào dám trêu chọc, chỉ có mong sao cách anh ta càng xa càng tốt.
Cô Hoạch Điểu nhìn tôi chạy trạm với kỳ lân, vốn định tới giúp tôi, nhưng mà lúc nó rung cánh muốn bay lên, tựa như nghĩ đến điều gì, lại thu cánh về, đứng trên cánh cửa mới nhô lên từ dưới đất vừa nãy, lớn tiếng bảo tôi cố gắng lên, tôi nhất định sẽ chiến thắng con kỳ lân này!
Tôi vừa dùng kiếm ngăn cản đòn đánh của con kỳ lân, vừa nghe được tiếng cười trên sự đau khổ của người khác của Cô Hoạch Điểu, đứng ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn thì cũng được đi, còn hét to về phía tôi.

Tôi thật sự hối hận tại sao ban đầu không dùng một đao giải quyết luôn con gia súc này.

Nó thật sự đứng nhìn tôi và Liễu Long Đình bại trận trong tay thuộc hạ của Phong Đô đại đế sao?
Khi còn kỳ lân đang đấu pháp với tôi, nó biết pháp lực trong cơ thể tôi càng ngày càng yếu, mà lúc Phong Đô đại đế nhìn tôi và kỳ lân đánh nhau, cũng đoán được trong cơ thể tôi không còn bao nhiêu linh khí nữa rồi.

Liễu Long Đình vẫn chưa được cứu, mà pháp lực của tôi cũng dần dần bị hao hết.

Trận đánh này đã sắp kết thúc, chỉ cần vừa kết thúc, Liễu Long Đình cũng sẽ bị mang vào địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!
Nghĩ đến đây, tôi vô cùng không cam lòng.

Từ trước đến giờ luôn là Liễu Long Đinh bảo vệ tôi, mà hiện tại cho dù tôi đã là người đứng đầu thiên đình, vậy mà lúc Liễu Long Đình gặp khó khăn, tôi lại không thể nào cứu được tính mạng của anh! Khi một có linh khí cuối cùng trong người tôi tiêu tán, tôi dùng chút khí lực cuối cùng ôm một tia hy vọng hô to với Cô Hoạch Điểu: “Nhanh đi cứu Liễu Long Đình!”
Sau khi tôi nói những lời này, chỉ thấy con kỳ lân kia đã vọt tới trước mặt tôi, hai cái râu to lớn bên mép lập tức cuốn lấy eo tôi, cuốn lấy tôi hất lên trên đầu nó.

Thời điểm tôi sắp rơi xuống, trong nháy mắt nó lại biến ảo ra một luồng sức mạnh to lớn, dùng đầu đánh tôi lên không trung một cái!
Linh lực to lớn xuyên qua toàn thân tôi.

Dường như tôi cảm giác được âm thanh gãy xương ở trong người mình.

Trong họng tanh ngọt, cả người tôi giống như một món đồ vô dụng, bị ném lên không trung.
Lúc này trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ, xong rồi, tôi thua trong tay một con kỳ lân, không có cách nào cứu được Liễu Long Đình rồi!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK