Mục lục
Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vừa rồi tôi cũng chỉ là vì tức giận nên mới nói như vậy, nhưng tôi không nghĩ tới Liễu Long Đình thật sự bắt đầu hút tinh khí của người phụ nữ này. Vì vậy tôi vội vàng nói với Liễu Long Đình rằng tôi nhất thời tức giận cho nên anh ấy đừng tin mấy lời đó của tôi. Tôi bảo anh ấy nhanh chóng buông người phụ nữ đó ra.

Mà, sau khi người phụ nữ kia nghe thấy những lời này của tôi thì lại càng giãy dụa hơn. Có thể là do cô ta phản kháng dữ dội quả cho nên Liễu Long Đình cũng rời khỏi trán của người phụ nữ kia ra, sau đó anh ấy cũng buông tay người phụ nữ đó rồi thấp giọng nói với cô ta một chữ cút.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc Liễu Long Đình buông tay người phụ nữ đó ra, cô ta đã sợ tới mức ngồi bất động trên mặt đất và nhìn chằm Liễu Long Đình một lúc lâu. Cô ta còn Liễu Long Đình một câu biến thái rồi mới nhân cơ hội mà vội vàng buông váy của mình xuống và chạy vào khách sạn!

Liễu Long Đình cũng không có giải thích gì thêm về chuyện này. Sau khi thấy người phụ nữ kia đã rời đi, anh ấy còn bất dĩ mà cần mũi của tôi một cái rồi oán giận mà trách tôi một câu rằng nếu không phải vì lời mà tôi nói thì anh ấy đã giải quyết xong người phụ nữ kia rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Liễu Long Đình chắc chắn không phải là người. Anh ấy giết người mà cứ giống như chúng tôi giết Anh ấy cũng không phải chịu tội và không có cảm giác sợ hãi, bởi vì có ông chủ mở cửa hàng thịt nào lại cảm thấy việc giết là một hành động vô cùng tàn nhẫn chứ? Nhưng tôi lại không giống như vậy, Liễu Long Đình đang giết đồng loại của tôi, cho nên tôi mới không thể tự khống chế được mà muốn bảo vệ bọn họ. Nhưng, lần này Liễu Long Đình lại quang minh chính đại diễn một vở kịch cho tôi xem, đơn giản cũng chỉ là vì anh ấy hy vọng tôi sẽ đồng ý đề anh ấy làm vậy. Nhưng một chuyện tàn nhẫn như vậy, làm sao tôi có thể đồng ý được chứ?

Đối mặt với sự trách cử của Liễu Long Đình, tôi cũng không nói một câu nào. Khi Liễu Long Đình thấy tôi trầm mặc không nói gì thì anh ấy cũng thở dài một cách nhẹ nhàng rồi ôm chặt tôi vào trong lòng anh ấy: "Nếu như sau này phải gặp báo ứng vì tội giết người thì cứ để tôi một mình gánh vác. Nhưng tại sao em cứ đi lo lắng cho người khác mà không nghĩ đến chính bản thân mình như vậy chứ? Em nhìn xem gần đây em đã tiều tụy đến mức nào rồi. Tôi đã nghĩ sẽ để em tận mắt chứng kiến cảnh tôi xử lý con người nhưng thật không nghĩ tới em đã nhìn được rồi mà vẫn tỏ ra như vậy. Em thực sự chưa từng nghĩ tới tương lai của chúng ta sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khi Liễu Long Đình nói với tôi những lời này, trong nháy mắt, nước mắt tôi đã chảy ra. Tôi còn có thể suy nghĩ như thế nào được đây? Suy nghĩ rằng niềm vui trong tương lai của chúng tôi được xây dựng nhờ vào mạng sống của con người hay sao? Tôi biết chuyện này cũng không thể trách Liễu Long Đình được, có trách thì tôi cũng nên tự trách chính mình. Là do tôi tham sống sợ chết, nếu như tôi có thể đưa ra quyết định chết cùng đứa trẻ trong bụng mình sớm hơn thì Liễu Long Đình cũng sẽ không biến thành một cỗ máy giết người như bây giờ. "Không dám nghĩ tới, em chỉ dám sống ngày nào hay ngày đó mà thôi." Tôi bình tĩnh trả lời Liễu Long Đình. Lúc này, trong lòng tôi cũng đã đưa ra quyết định rồi. Tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn làm liên lụy đến Liễu Long Đình như vậy. Nếu như đứa trẻ trong bụng tôi là một tai họa vậy thì sau này nếu tôi sinh nó ra thì nó cũng sẽ đi hại người khác. Thay vì để nó gây sức ép cho tôi và Liễu Long Đình cả đời thì tôi phải nhanh chóng nhân cơ hội lúc này mà kết thúc chuyện này sớm một chút.

Khi trong lòng tôi đã nghĩ thông suốt những chuyện này thì tôi lại càng cảm thấy luyến tiếc Liễu Long Đình hơn. Nếu như kiếp sau, tôi vẫn có thể gặp lại anh ấy thì thật tốt biết bao. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng nếu như thật sự có kiếp sau thì tôi không mong mình sẽ lại thích anh ấy thêm một lần nữa, bởi vì chuyện này quá đau đớn. Tôi cũng hy vọng Liễu Long Đình có thể tìm được một người tốt hơn tôi, như vậy anh ấy sẽ không bị liên lụy và cũng sẽ không giống như bây giờ, cứ như vậy mà bản thân mình vào chỗ chết. "Có cái gì không dám nghĩ. Em chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này chúng ta sẽ có cơ hội. Còn nếu như em không muốn nghĩ thì chúng ta cũng sẽ không gặp bất kỳ cơ hội nào cả.” Liễu Long Đình vừa nói lời này với tôi, vừa đưa tôi trở về khách sạn. Người phụ nữ vừa rồi vẫn đứng ở quầy lễ tân để làm thủ tục cho chúng tôi. Khi cô ta nhìn thấy Liễu Long Đình, trong ánh mắt của cô ta chợt hiện lên sự căm ghét và sợ hãi. Cô ta vội vàng xoay người gọi một em gái bên cạnh đến giúp cô ta xử lý, còn cô ta thì xin nghỉ phép để về sớm. Lúc cô ta đi ngang qua Liễu Long Đình, người phụ nữ kia lại oán hận mà Liễu Long Đình một câu đồ chó má.

Chỉ trong một cái chớp mắt khi người phụ nữ kia quay đầu đi ra ngoài,tôi đã xoay người rồi lấy tay người phụ nữ kia và trực tiếp tát thẳng vào mặt người phụ nữ đó một cái tát: "Cô thử thêm một câu nữa

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Một cái tát này của tôi đã khiến cho mặt của người phụ nữ kia lập tức hiện lên năm ngón tay đỏ tươi.

Dù sao vừa rồi người phụ nữ này cũng không nhìn thấy cảnh Liễu Long Đình hút tinh khí của cô ta, cho nên cô ta cũng không biết Liễu Long Đình nguy hiểm đến mức nào. Cô ta chỉ coi Liễu Long Đình là một kẻ biến thái đùa giỡn mình mà thôi. Hơn nữa, lúc này chúng tôi cũng đã thả cô ta ra rồi mà cô ta còn không biết tốt xấu. Con người tôi chính là như vậy, người khác bắt nạt tôi thì cũng được thôi, nhưng bọn họ dám bắt nạt người mà tôi thích thì tôi nhất định không thể tha thứ cho cô ta một cách dễ dàng như vậy được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khi thấy chúng tôi đầu ra tay đánh nhau, nhân viên lễ tân lập tức gọi điện cho quản lý của bọn họ. Dù sao chúng tôi cũng là khách, chúng tôi hài lòng thì bọn họ mới có tiền. Hơn nữa, hành vị vừa rồi của người phụ nữ kia cũng không đúng, cho nên để tránh việc người phụ nữ này lại tiếp tục gây chuyện thì quản lý đã lập tức đuổi việc cô ta. Quản lý bảo ngày mai cô ta hãy đến mà lấy nốt phần tiền lương của mình. Nói xong, người quản lý còn quay sang xin lỗi tôi và Liễu Long Đình.

Tôi cũng không cần lời xin lỗi nào cả. Tôi chỉ muốn ở trong khoảng thời gian cuối cùng này của mình, tôi có thể sống một cách vui vẻ với Liễu Long Đình. Sinh mệnh của anh ấy còn rất dài, nhưng tôi lại không được như vậy. Nếu như tôi thực sự chết thì tôi chẳng qua cũng chỉ là một cánh buồm trôi qua một cách nhanh trong qua cuộc đời còn dài của anh ấy mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cho nên nhân khoảng thời gian cuối cùng này, nếu tôi có thể bảo vệ anh ấy thì tôi nhất định sẽ bảo vệ anh ấy. Nếu tôi có thể đối xử với anh ấy tốt hơn một chút nữa thì tôi nhất định sẽ đối xử với anh ấy tốt hơn một chút.

Khi chúng tôi vào phòng, Liễu Long Đình và quản lý khách sảo nói vài câu với nhau. Sau đó, anh ấy xoay người đóng cửa lại rồi ôm lấy tôi mà nở một nụ cười cưng chiều, anh ấy nói với tôi: "Vừa rồi cảm ơn em vì đã bảo vệ tối như vậy, ngoại trừ người nhà của tôi ra thì chưa từng có ai bảo vệ tôi như vậy.” "Vậy bây giờ em không được tính là người nhà của anh sao?" Ta cười hỏi Liễu Long Đình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này, tôi cảm thấy vô cùng buồn bã và khổ sở. Nếu tôi mà nói với Liễu Long Đình bất kỳ một câu nào là nước mắt đều ở trong lòng lại dâng lên như đại dương. Nhưng hết lần này tới lần khác, tôi vẫn luôn giữ cho lý trí của mình thật bình tĩnh. Tôi lý trí đến mức chính bản thân tôi cũng không thể ngờ mình cũng có lúc mạnh mẽ được như vậy.

Liễu Long Đình bị tôi hỏi như vậy, nhất thời chỉ biết cúi đầu mà cười ha ha. Sau đó anh ấy nói với ta: "Đương nhiên rồi, đợi thời gian này trôi qua, chúng ta lập tức đi kết hôn. Bây giờ, Vương Tử Quy đã chết rồi, vì vậy tôi có thể lấy được người góa phụ này. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này, khi thấy Liễu Long Đình mắng tôi là góa phụ, tôi cũng không muốn so đo với anh ấy nữa mà bảo anh ấy hãy thả tôi xuống.

Liễu Long Đình nghi ngờ nhìn tôi một cái, mỉm cười hỏi tôi: "Sao vậy, em đã chán vòng tay ấm áp của người chồng này rồi hả? Em không có cảm giác mới mẻ sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc Liễu Long Đình nói những lời này, tôi đã đưa tay lên rồi vào qua cổ Liễu Long Đình. Hơn nữa tôi còn đẩy anh ấy lên cái cửa phía sau lưng rồi nhón chân hôn lên môi anh ấy.

Vốn dĩ, Liễu Long Đình còn muốn nói chuyện với tôi, nhưng sau khi tôi hôn lên môi anh ấy, cho nên anh ấy cũng không có nói gì nữa mà cũng hùa theo tôi. Anh ấy nằm lấy một chân của tôi rồi đưa về phía thắt lưng của mình rồi để tôi ngồi trên eo anh ấy. Hơn nữa, hai tay của anh ấy vẫn luôn giữ lấy tôi, chỉ sợ tôi sẽ từ trên người anh ấy trượt xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đây là lần đầu tiên tôi dùng sức mà điên cuồng hôn Liễu Long Đình như vậy. Hai hàm răng va chạm, đầu lưỡi quấn lấy nhau, thậm chí còn phát ra âm thanh rất xấu hổ bởi vì lực hút quá mạnh. Điều này cũng làm cho tôi càng hôn càng cảm thấy luyến tiếc. Tôi còn tiếc là mình không thể nuốt cả người Liễu

Long Đình vào trong bụng mình. Mà Liễu Long Đình cũng bị tôi hôn đến mức có cảm giác. Anh ấy ôm tôi rồi đè tôi ra tấm thảm. Hai cánh môi mềm mại sáng bóng ngày thường của anh ấy bị tôi hút mà có chút sưng đỏ. Tuy vậy, khi Liễu Long Đình chuyển môi xuống dưới người của tôi, tôi lại đưa tay ra ngăn cản anh ấy lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau một khoảng thời gian rất lâu, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc ngăn cản Liễu Long Đình như vậy. Liễu Long Đình cũng có chút tò mò, dù sao anh ấy vẫn luôn cảm thấy rất tự tin về chuyện nếu tôi đã nếm qua anh ấy thì tôi nhất định sẽ không thể rời khỏi anh ấy. Vì vậy, khi thấy tôi đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, anh ấy đã lập tức hỏi: "Sao vậy, em không muốn tôi sao?" "Em thấy đói bụng rồi, anh hãy ra ngoài mua cho em chút đồ ăn đi." Tôi nói với Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình cho rằng tôi đang đùa giỡn, vì vậy anh ấy đã nói nếu tôi cảm thấy đói thì anh ấy sẽ cho tôi ăn nó. Kết quả là, khi thấy sắc mặt của tôi vẫn nghiêm túc như vậy, anh ấy cũng chỉ có thể đồng ý việc lập tức ra ngoài mua cho tôi một chút đồ ăn. Trước khi đi, anh ấy còn bảo tôi chờ anh ấy trở về, tôi buông anh ấy vào đúng lúc anh ấy đói cho nên để xem lúc trở về anh ấy sẽ xử lý tôi như thế nào. Nói xong, anh ấy còn ôm và hôn tôi một cái rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn bóng lưng rời đi của Liễu Long Đình rồi nghĩ đến việc đây là lần cuối cùng tôi có thể gặp anh ấy, nước mắt của tôi lại không thể khống chế được mà tuôn rơi. Sau khi thấy anh ấy đã đóng cửa được một lúc lâu rồi, tôi lập tức đứng dậy rồi kéo cửa ra. Khi nhìn thấy hành lang trống rỗng và Liễu Long Đình cũng đã bước vào thang máy.

Liều Long Đình đi rồi, tôi lấy một con dao gọt hoa quả ra rồi năm trên ghế sô pha mà dùng sức cất vào cổ tay mình. Chỉ cần tôi chết thì không có ai phải chịu đựng tất cả sự đau khổ này nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Máu đỏ tươi để lại mùi tanh hôi cứ như vậy mà chảy từ cổ tay của tôi xuống. Tôi có thể cảm nhận được mình đã quên đi sự đau đớn. Điều này làm cho tôi không hề cảm thấy đau đớn mà chỉ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng lạnh, thế giới xung quanh cũng càng ngày càng trắng, đây chính là cảm giác trước khi chết.

Và khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết, đột nhiên có một làn khói trắng bốc lên. Một người phụ nữ trông giống như tôi cũng xuất hiện từ trong làn khói trắng đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK