Sau khi Liễu Long Đình nghe những lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn thì lại không giống như lần trước kiểu Nguyên Thủy Thiên Tôn nói gì thì chính là cái đó.
Anh ấy nở nụ cười và đi đến chỗ tôi: “Tôi và Nữ Hi không còn là người xa lạ nữa.
Ngài nói cho cô ấy nghe thì cũng có nghĩa là nói cho tôi nghe, thế thì tại sao bây giờ ngài không cho tôi vào với cô ấy?”
Nhìn thấy dáng dấp gây sự vô lý của Liễu Long Đình thì Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu bạc, cười nói với Liễu Long Đình: “Nếu cậu muốn vào vậy thì hỏi Nữ Hi xem cô ấy có đồng ý hay không.
Nếu cô ấy đồng ý thì cậu hãy vào.”
Vốn là tôi muốn để Nguyên Thủy Thiên Tôn cứu Ánh Nguyệt và không muốn Liễu Long Đình biết về điều đó, thế nhưng bây giờ Liễu Long Đình lại muốn biết những gì tôi sắp nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Tôi đã không nhờ anh ấy đi cứu Ánh Nguyệt, vì vậy anh ấy cũng không thể ngăn Nguyên Thủy Thiên Tôn đi cứu Ánh Nguyệt được.
“Được rồi, nếu anh muốn vào thì hãy vào đi.” Tôi nói với Liễu Long Đình.
Trước đây, Liễu Long Đình cũng không phải là kẻ vô lại như vậy, bây giờ nhìn anh ấy trông giống như một kẻ bất hảo.
Có lẽ Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không ngờ là tôi sẽ đồng ý nên ngài ấy hơi ngạc nhiên và cau mày, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt dương dương tự đắc của mình.
Ngài ấy làm một cử chỉ mời với Liễu Long Đình và tôi và nói: “Xin mời hai người vào cung điện.”
Liễu Long Đình và tôi bước vào cung điện với Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngài ấy dẫn chúng tôi vào chính điện và yêu cầu hai chúng tôi ngồi bên bàn trà bên trái, trong khi ngài ấy ngồi bên phải đối diện với chúng tôi.
Sau khi đã ổn định thì ngài ấy vẫy tay, các tiên nữ đứng bên cạnh bưng một ít hoa quả, bánh ngọt và rượu, hướng chúng tôi lần lượt đến đặt lên bàn trước mặt.
“Nói vậy lần này Thiên Tôn đã đoán được tại sao tôi lại đến đây rồi nhỉ.” Tôi hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức bật cười khi nghe tôi nói, đặt cây phất trần trong tay ngài ấy lên khay do tử đồng bên cạnh cầm đi, rồi nói với tôi: “Tôi cũng muốn nghe lời cô nói lần nữa.”
Tôi quay đầu nhìn Liễu Long Đình Long đang ngồi bên cạnh, sau đó không chút do dự mà nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Hôm nay tôi đến để nhờ Thiên Tôn giúp đỡ, con gái tôi là Ánh Nguyệt đã bị U Minh đại đế giam giữ.
U Minh đại đế nợ một ân huệ của Thiên Tôn, vì vậy tôi muốn nhờ Thiên Tôn sử dụng ân huệ này để trao đổi con gái tôi với U Minh đại đế.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe lời tôi nói, mỉm cười cầm rượu trên bàn lên, liếc mắt nhìn Liễu Long Đình bên cạnh, hỏi tôi: “Chuyện này tôi có nghe nói, nhưng có điều là không phải U Minh đại đế muốn Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình sao? Làm sao, Liễu Long Đình thậm chí không muốn cứu con gái của mình?”
Câu nói này lập tức làm cho Liễu Long Đình mặt đen lại, tôi cảm thấy lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn là đang giễu cợt Liễu Long Đình.
Quả nhiên là quả quýt dày có móng tay nhọn, Liễu Long Đình đối với tôi và Phượng Tố Thiên hung hăng như vậy, nhưng anh ấy không dám nói gì với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Anh ấy chỉ nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn với ánh mắt hơi lạnh lùng, không quan tâm đến những gì ngài ấy đang nói.
Tôi không trả lời câu hỏi của Nguyên Thủy Thiên Tôn, dù sao trước mặt người ngoài tôi cũng không để lộ chuyện xấu của gia đình mình, nên tôi hỏi lại Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Thiên Tôn có tấm lòng từ bi, còn có Ánh Nguyệt sinh ra ở hình dạng con người, không hề có yêu khí trên người và cô bé cũng được sinh ra trong cung Hư Ngọc của Thiên Tôn, tôi kính xin Thiên Tôn cứu Ánh Nguyệt.
Trong tương lai nếu như Thiên Tôn cần sự giúp đỡ của tôi thì sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ Thiên Tôn.”
Tôi đã rất thành thật, nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không nhanh chóng đồng ý với tôi sau khi nghe những gì tôi nói, thay vào đó, ngài ấy nói với tôi: “Nếu tôi giúp cô cứu đứa trẻ Ánh Nguyệt đáng thương này thì thực sự cô sẽ nghe lời tôi?”
Tôi chỉ đang nói về sự trợ giúp, nhưng những gì Nguyên Thủy Thiên Tôn nói là để tôi phải nghe theo ngài ấy.
Trên nhân gian này, trước đây ngoại trừ Liễu Long Đình đã thao túng tôi thì tôi chưa khuất phục trước mệnh lệnh của bất kỳ ai.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói như vậy làm tôi cảm thấy có chút khó chịu, nhưng bây giờ tính mạng của Ánh Nguyệt đang bị đe dọa nên tôi nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Chỉ cần Thiên Tôn ra lệnh, nếu sau này Thiên Tôn có chỉ thị gì thì cứ tận lực an bài cho tôi.”
Liễu Long Đình thấy tôi lúc này tỏ ra yếu đuối với Nguyên Thủy Thiên Tôn thì quay đầu lại và liếc nhìn tôi, nhưng lúc này thì trọng tâm của anh ấy không phải là tôi.
Sau khi nhìn tôi một chút thì anh ấy lại nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, như thể anh ấy đang giám sát Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Mặc dù bây giờ tôi đã hứa với Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ cần ngài ấy giúp tôi cứu Ánh Nguyệt thì sau này tôi sẽ mặc ngài ấy sai khiến, thế nhưng mà dường như Nguyên Thủy Thiên Tôn không tin những gì tôi nói.
Ngài ấy đứng dậy và trầm tư một lúc rồi nói với tôi: “Cô đã nói như vậy, thì tôi thực sự đúng là cần sự giúp đỡ của cô trong một số việc, nhưng mà chuyện này hơi nguy hiểm.
Nếu tôi đã giúp cô cứu Ánh Nguyệt ra rồi mà cô không chịu giúp tôi thì sao?”
Vốn tưởng rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng là một lão thần, không ngờ ngài ấy lại lo lắng đến loại chuyện này, thật sự là không có phong thái của một Thượng Cổ Thần Tiên chút nào.
Nhưng vào lúc này, sau tất cả thì việc cứu Ánh Nguyệt vẫn là quan trọng nhất, vì vậy tôi nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Vậy thì như thế nào ngài mới có thể tin tưởng tôi?”
Nguyên Thủy Thiền Tôn bước đến chỗ tôi, nhìn tôi rồi nhìn Liễu Long Đình, như thể ngài ấy có chút lo lắng về sự tồn tại của Liễu Long Đình.
Nhưng khi ngài ấy quay lại, Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến lại gần tôi và nâng cây phất trần của ngài ấy lên, nói với tôi: “Để tin tưởng cô cũng không khó, tôi có khối ấn, khối ấn này cũng tương tự như là con dấu hợp đồng.
Cô hứa với tôi sẽ làm một việc gì đó cho tôi thì chỉ cần đặt dấu vân tay của mình vào khối dấu này, cô sẽ giữ lời hứa này, cô xem tôi lấy ra khối ấn này cô thấy có được không?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói câu này hơi khó hiểu, nhưng nếu nghe kỹ thì có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của ngài ấy, chỉ cần tôi ấn dấu tay lên một khối ấn của ngài ấy thì ngài ấy sẽ không sợ tôi phá vỡ lời hứa.
Mặc dù bây giờ tôi không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn tôi làm gì, nhưng mà Ánh Nguyệt chỉ có thời hạn ba ngày.
Nếu tôi không cứu cô bé trong thời hạn ba ngày, Phù Kinh Dương đã muốn Hỗn Độn Chung bằng cả trái tim mình, tôi sợ anh ta thật sự sẽ giết cô bé.
“Tôi hứa với ngài.” Tôi trả lời Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Khi Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy tôi đã đồng ý thì ngài ấy nâng phất trần trong tay lên không trung, trên không trung đột nhiên xuất hiện một con ấn Thái Cực màu xanh lục sáng lấp lánh.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy ấn Thái Cực xuống và vặn mở nó ra và đặt nó xuống trước mặt tôi, con ấn Thái Cực này có chứa một thứ giống như chu sa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói với tôi: “Chỉ cần cô ấn vào khối ấn này thì chúng ta sẽ đạt được thỏa thuận.”
“Ngài có thể nói cho tôi biết sơ về điều mà ngài muốn tôi làm cho ngài không?”
Dù sao thì tôi vẫn hơi e dè khi ký hợp đồng với Nguyên Thủy Thiên Tôn vì một điều không rõ ràng như vậy.
“Bí mật này không thể tiết lộ, nhưng mà tôi là một nhân thần chí tôn, cô và tôi lại có xuất thân cùng nguồn gốc, tôi tất nhiên sẽ không để cho cô làm chuyện táng tận lương tâm.”
Cũng đúng, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng giống như tôi, nhiệm vụ của ngài ấy là bảo vệ Nhân tộc.
Cho dù có bảo tôi đi chiến đấu chống lại Yêu tộc, dùng mạng sống của tôi để đổi, dù cho có chết đi chăng nữa thì đó cũng là vận mệnh khó thoát.
Sau khi nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, tôi đưa tay ra và muốn ấn và ấn Thái Cực trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng khi tay tôi sắp chạm đến ấn Thái Cực trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn thì Liễu Long Đình đột nhiên đứng dậy.
Anh ấy đột nhiên dùng sức nắm lấy cổ tay của tôi, quay đầu nhìn tôi rồi nói với tôi: “Cái ấn này không chỉ là đạt thành một khế ước đơn giản.”
Liễu Long Đình đã không cứu Ánh Nguyệt, bây giờ khi tôi muốn Nguyên Thủy Thiên Tôn giúp tôi cứu Ánh Nguyệt thì nhưng anh ấy lại ở đây làm khó làm dễ.
Tôi thấy vậy thì mạnh mẽ vặn tay mình ra khỏi tay anh ấy và hỏi anh ấy thực sự muốn làm gì? Nếu anh ấy không cứu Ánh Nguyệt thì cũng đừng quan tâm đến tôi.
Tôi nghĩ rằng Liễu Long Đình có khả năng giải cứu Ánh Nguyệt, nhưng mà anh ấy không cứu nó.
Tôi thực sự không biết liệu kiếp trước Ánh Nguyệt có nợ anh ấy điều gì không cho nên mới khiến anh ấy bài xích Ánh Nguyệt rất nhiều lần.
“Cái ấn này, nếu anh không nhầm thì nó chính là nhiếp hồn ấn.
Nếu ấn vào khối ấn này thì linh hồn của em sẽ bị hút ra khỏi cơ thể và sau đó em sẽ chết!”
Vào lúc này thì Liễu Long Đình nghiêm túc nhìn tôi và Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên mỉm cười khi Liễu Long Đình nhận ra phong ấn.
Ngài ấy cầm lấy ấn nhanh chóng dán nó về phía lòng bàn tay tôi, nhưng mà Liễu Long Đình lại nhanh chóng xoay người tôi một cái cách xa cái nhiếp hồn ấn này ra, mà mu bàn tay của anh ấy lại bị dính vào ấn này!.
Danh Sách Chương: